Chương 834
“Vậy thì đi gặp đi, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu đi gặp con gái nhà người ta.”
“Con mẹ nó chứ, còn không phải là bởi vì cậu sao, cậu không được bép xép chuyện này với Minh Nguyệt đâu đấy”
“Xem tâm trạng của tôi thế nào đã” Lâm Quân nhíu mày, anh vừa nói vừa đi ra phía ngoài.
“Chờ một chút, làm anh em mà sao cậu lại không có nghĩa khí như vậy chứ!”
Hai người thuê một chiếc xe rồi bắt đầu lên đường.
Dọc theo đường đi, Hà Dĩ Phong vẫn còn lải nhải: “Tôi nói với cậu này, thật sự cậu không được nói cho Minh Nguyệt nhà tôi biết đâu đấy, còn cả chuyện Tina nữa, tóm lại là chuyện gì phát sinh giữa tôi và bất kỳ người phụ nữ nào ở nước Pháp cậu cũng không được nói cho cô ấy biết nhé.”
Hà Dĩ Phong vừa quay vô lăng, xong anh ta vừa quay sang bên cạnh lảm nhảm với Lâm Quân.
“Người anh em ạ, cậu nói chuyện này từ nãy đến giờ rồi đấy! Đến bây giờ tôi mới phát hiện ra cậu bị quản nghiêm thật, sợ vợ đến mức đó sao? Cậu có ngồi yên mà lái xe không thì bảo”
“Không phải là tôi bị vợ quản nghiêm, mà là vì tôi quá yêu Minh Nguyệt nên không muốn cô ấy phải suy nghĩ nhiều.”
“Bị vợ quản nghiêm thì cứ nói là bị vợ quản nghiêm đi, đừng có tìm cớ nữa”
“Tại sao tôi có cảm giác phanh của xe này có vấn đề nhỉ”
Hà Dĩ Phong chuyển đề tài, anh ta dùng chân đạp phanh xe mấy lần liền.
“Cái gì?”
Lâm Quân ngẩng đầu nhìn lên phía trước, ở cạnh họ có một chiếc thương vụ màu đen đang đi gần chỗ họ làm họ.
không kịp né tránh, Hà Dĩ Phong cũng nắm chặt vô lăng rồi khẩn cấp xoay nó về một hướng, nhưng xe của họ vẫn cọ xát vài cái vào thân chiếc xe kia của người ta.
“Con mẹ nó, kỹ năng đi xe cả thế kỷ của ông đây bị hủy hoại trong tích tắc rồi, cái xe rách này đúng là chả ra gì mà”
Hà Dĩ Phong vô cùng tức giận, anh ta đập vô lăng một cái.
Xuyên thấu qua gương chiếu hậu, họ cũng nhìn thấy chiếc xe thương vụ kia đã ngừng lại.
“Trăm năm cái gì, cậu mới sống bao nhiêu tuổi hả? Đừng căn nhăn nữa, mau xuống xe đi!”
Hai người bước xuống xe, Lâm Quân đi sau Hà Dĩ Phong, anh thường không đích thân đứng ra làm những chuyện như xin lỗi, bồi thường thế này.
Tài xế xe phía trước hạ kính xe xuống, Hà Dĩ Phong thấy cửa xe và đèn trước của chiếc xe thương vụ màu đen này đều bị va chạm hỏng.
“Các anh có biết lái xe không vậy? Muốn tự tử à?”
Tiếng chửi mắng chói tai làm cho Lâm Quân cảm thấy hơi bực bội, muốn xông tới lý luận.
“Thật sự xin lỗi! Xe chúng tôi bị hỏng! Nếu có vấn đề gì, chúng tôi có thể bồi thường cho các anh!”
Sau đó, anh ta nói với Lâm Quân đang đứng sau lưng mình: “Chúng ta không nên gây chuyện, Hạ Linh vẫn đang chờ đấy!”
“Bồi thường gì? Các người bồi thường nổi sao?”
“Văn Thắng! Không nên vô lý!”
Hà Dĩ Phong cũng không nhịn được chuẩn bị đi lên lý luận.
Lúc đầu, anh ta không muốn rắc rối nên định nhượng bộ một chút, để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Nhưng bây giờ, người tài xế này được đà lấn tới, làm trong lòng anh ta cũng cảm thấy khó chịu.
Một giọng nói trầm thấp. mạnh mẽ từ ghế sau truyền tới, phá vỡ động tác xông lên của người tài xế Lưu Văn Thắng.