Chương 871
Lâm Quân và Lê Nhật Linh kỳ lạ nhìn nhau, giống như là đã biết cái gì: “Đây không phải là cái hộp, nói thế nào bây giờ, đây là một cái hình chiếu, có thể thông qua camera để cho Hạ Ly nhìn thấy cha mẹ”
“Cha thật là lợi hại!” Hạ Ly rõ ràng không nghe hiểu, nhưng vân mở miệng khen ngợi, không chút keo kiệt nào cả.
“Anh đâu?”
“Anh vẫn con đang ngủ, bọn họ là con sâu lười!” Hạ Ly không chần chừ chút nào mà trả lời luôn, giống như là đang đắc chí vì sự chăm chỉ cuar mình, rõ ràng vừa nãy cô bé cũng vừa bị Lê Minh Nguyệt đánh thức.
“Sao mẹ lại không nói gì vậy?” Hạ Ly nghiêng đầu, nhìn Lâm Quân và Lê Nhật Linh ở đầu bên kia điện thoại.
“Cổ họng của mẹ không thoải mái, không thể nói chuyện được.
“Vâng” Hạ Ly gật đầu: “Mẹ nhất định phải khỏe nhanh lên, Hạ Ly thật sự rất nhớ mẹ!”
Lê Nhật Linh đưa tay giơ một con cá nhỏ “OK” với Hạ Ly, coi như là đồng ý.
“Hạ Ly, mau gọi anh cháu thức dậy đi.”
“Vâng! Anh cũng rất nhớ hai người đó” Hạ Ly đi dép nhỏ của mình vào, từ trên giường nhảy xuống, một đường lạch cạch đi, còn vừa cầm điện thoại vừa nói chuyện với Lâm Quân, nhìn thấy được là thật sự rất nhớ bọn họ.
Cửa phòng khách đột nhiên mở ra, Hà Dĩ Phong ngáp dài đi vào, đúng lúc nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên thấy Hạ Ly đang ở trên lầu, Lê Minh Nguyệt cũng đi sát theo phía sau, nhếch miệng rồi đặt hành lý xuống.
“Lê Minh Nguyệt”
Lê Minh Nguyệt ngẩn người, hình như vừa rồi cô ấy mới nghe thấy giọng nói của Hà Dĩ Phong phải không? Người đó đang gọi tên cô ấy sao?
€ó lẽ đó là giọng nói đó truyền đến từ đầu dây bên kia của điện thoại, Hà Dĩ Phong và Lê Nhật Linh có lẽ đang ở cùng nhau.
Lê Minh Nguyệt lắc đầu, cô ấy cũng rất nhớ Hà Dĩ Phong.
Nhưng hôm qua anh ta mới làm cô ấy tức giận nên cô ấy mới không thèm đoái hoài đến anh ta nữa.
Lê Minh Nguyệt phồng má, thở dài, xoay người rời đi, quên đi, Hà Dĩ Phong cũng không đuổi theo Hạ Ly nữa rồi, dù sao bọn trẻ ở nhà cũng sẽ không xảy ra chuyện gì được nữa.
Hà Dĩ Phong càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, tại sao Lê Minh Nguyệt lại phớt lờ anh ta như vậy? Cô ấy vẫn còn tức giận sao?
Hà Dĩ Phong vội vàng đuổi theo hướng Lê Minh Nguyệt, ngay khi Lê Minh Nguyệt vừa bước vào phòng chuẩn bị đi ngủ, thì cô ấy bị ai đó kéo lại từ phía sau rồi ôm lấy cô ấy vào lòng.
“Lê Minh Nguyệt…”
“Hà Dĩ Phong!” Lần này Lê Minh Nguyệt thực sự bất ngờ.
“Anh về khi nào vậy?” Đây không phải giọng nói cô ấy vừa nghe thấy từ cuộc gọi video kia sao?
“Vừa rồi tôi gọi em, em còn không thèm đáp lại kia mà”
Giọng nói của Hà Dĩ Phong có chút uất ức.
Hà Dĩ Phong không đề cập đến chuyện đó cũng tốt, nếu để Lê Minh Nguyệt nhắc lại chuyện đó thì cô ấy sẽ lại nghĩ đến người phụ nữ lạ mặt nghe điện thoại kia, nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu.