Chương 886
Khoảng mười giây sau, điện thoại cuối cùng cũng có thể sử dụng được, cô ấy lo lắng gọi cho cảnh sát, nhưng lại thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ hiện lên, tất cả đều là của Hà Dĩ Phong.
Nhưng lúc này cô ấy không còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện đó nữa, nhanh chóng bấm số của cảnh sát, điện thoại nhanh chóng có người trả lời, Lê Minh Nguyệt vội vàng nói: “Cảnh sát phải không ạ? Ở Phố Tây có một nhóm du côn đang bắt nạt một cô bé, rất có thể sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn nữa, mau đến đây đi ạ”
“Xin hỏi chính xác thì nơi đó ở đâu vậy ạ?” Cảnh sát hỏi qua điện thoại.
“Ở phố Tây, đường Thanh Hà!” Lê Minh Nguyệt vội vàng trả lời.
Nhưng cô ấy không nghe thấy đầu dây bên kia trả lời nữa, Lê Minh Nguyệt bỏ điện thoại ra, thấy màn hình đen thui, không biết cảnh sát đã nghe thấy địa chỉ mà cô ấy nói chưa.
“Đại ca, vóc dáng của cô bé này cũng không tệ đâu ạ, anh nói xem nếu như chúng ta mang cô ta đến chỗ ông chủ, ông chủ có thưởng cho chúng ta không ạ?”
“Ý kiến được đó!”
Cô gái nhỏ tái mặt sợ hãi, rùng mình lùi lại phía sau, nhưng không có cách nào để cô bé có thể chạy thoát được cả, cô bé bị bọn họ vây quanh, thậm chí còn không có kẽ hở để có thể chạy.
“Các người, các người muốn làm gì hả? Cha tôi là cảnh sát đấy, các người dám đối xử với tôi như vậy, cha tôi sẽ không buông tha cho các người đâu!”
Nghe cô bé nói vậy tên côn đồ nói chuyện lúc nãy cười khinh khi nói: “Cha mày là cảnh sát à? Vậy thì các anh đây lại sợ quá”
“Ha ha ha…”
Nhóm côn đồ nhỏ đi cùng tên côn đồ kia cũng cười phá lên, như thể cô bé đó vừa mới kể chuyện cười cho chúng nghe vậy.
“Cho cô em một cơ hội nữa, hãy ngoan ngoãn đi chơi với các anh đây, nếu không, cô em sẽ phải ăn đòn đó!” Tên con đồ kia nhỏ giọng dọa nạt cô gái nhỏ.
Đúng như dự đoán, cô gái nhỏ đang run lên vì sợ hãi, nói chuyện cũng không còn đanh thép như ban nãy nữa: “Tôi, tôi, tôi không đi, tôi vẫn còn là học sinh, xin hãy thả tôi đi”
“Nếu như cô em không phải là học sinh thì chúng tôi đã không hứng thú như thế này rồi, bởi vì cô em là học sinh nên mới thú vị đó, không phải sao? Các em gái học sinh còn non nớt và yếu đuối không phải sẽ gây hứng thú hơn sao?” Tên côn đồ nói với vẻ mặt vô cùng thô tục, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng và ham muốn, cứ như chưa từng chạm vào phụ nữ vậy.
Lê Minh Nguyệt nghe thấy vậy, cô ấy thật sự không thể chịu đựng được nữa, không biết cảnh sát đã cử người tới chưa, nhưng nếu còn không xuất hiện mà cứ để mọi chuyện diễn ra như thế này, cô gái nhỏ nhất định sẽ xong đời.
Cứu một mạng người còn hơn dựng bảy tòa tháp. Lê Minh Nguyệt không phải là một nhân vật oai phong lãm liệt nào đó, nhưng cô ấy cũng không thể chỉ đứng nhìn một cô gái nhỏ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
Loay hoay trong vài giây, Lê Minh Nguyệt bước ra từ phía sau cây vạn niên thanh, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, sau đó vội vàng chạy đến và hét vào mặt nhóm du côn kia: “Các người đang làm gì ở đây thế hả! Còn không mau dừng tay lại!”
“Ơ, anh Tài ơi, lại có thêm một cô nữa đây này, cô ta còn đẹp hơn cô này nữa đó!” Vốn dĩ mấy tên lưu manh này ít chạm vào phụ nữ, bây giờ lại có thêm một người phụ nữ nên cả đám rất kích động.
“Cô gái bên kia, tôi khuyên cô đừng nên xen vào việc người khác, bọn anh đây không dễ nói chuyện đâu nhé” Tên lưu manh dẫn đầu cười lộ hàm răng vàng khè với Lê Minh Nguyệt, nụ cười đó cực kỳ hèn hạ.