Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 891



Chương 891

Tên côn đồ bên cạnh lấy một con dao gọt hoa quả từ trong ngực ra, đưa cho người đàn ông tên anh Tài bằng dáng vẻ nơm nớp lo sợ, anh Tài cầm lấy, dùng con dao khoa tay múa chân trước mặt Hà Dĩ Phong.

Lê Minh Nguyệt kéo tay áo của Hà Dĩ Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, những tên côn đồ lăn lộn ở bên ngoài này đều là những kẻ không muốn sống, ai mà biết được nếu bọn chúng thật sự bị ép đến đường cùng thì sẽ làm ra chuyện gì chứ.

Hà Dĩ Phong lặng lẽ nhìn những người đàn ông đó, anh ta không nói gì cả, rõ ràng là đang kéo dài thời gian.

Nhưng mà nắm tay của anh ta lại siết rất chặt, kéo Lê Minh Nguyệt về phía sau, dù có thế nào đi nữa thì anh ta cũng phải bảo vệ người phụ nữ nhỏ bé này.

Hơn nữa, nếu hôm nay Lê Minh Nguyệt không có mặt ở đây thì anh ta e rằng mình đã không thể chịu đựng được mà tiến lên cho người đàn ông này mấy năm đấm, để làm nguôi ngoai mối hận trong lòng mình.

Người đàn ông cũng nhận ra ý đồ của Hà Dĩ Phong, gã lùi lại về phía sau mấy bước, những người cảnh sát kia nhanh chóng đuổi theo, bao vây xung quanh mấy tên côn đồ: “Bỏ vũ khí trên tay xuống!”

Thấy tình hình không ổn, người đàn ông tên Tài bất ngờ vung con dao về phía cổ của Hà Dĩ Phong, nhân lúc Hà Dĩ Phong đưa tay ra ngăn cản thì gã túm lấy Lê Minh Nguyệt đang ở phía sau.

Lê Minh Nguyệt ngay lập tức bị mấy người đàn ông kèm hai bên, cô ấy hoảng sợ nhìn xung quanh, cố gắng vùng vẫy mấy cái nhưng không ngờ con dao găm nhỏ lại vô cùng sắc bén, không cẩn thận cứ vào làn da trắng nõn của cô ấy, máu đỏ chảy ra.

“Ngoan ngoãn một chút đi!” Người đàn ông tên anh Tài hung dữ đe dọa.

Cơn đau khiến cho Lê Minh Nguyệt lập tức tỉnh táo lại, cô ấy ngừng vùng vẫy, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình.

Đôi mắt của Hà Dĩ Phong cũng sắp nứt rạn ra, nhìn vết thương trên cổ Lê Minh Nguyệt, anh ta cảm thấy cực kỳ đau lòng.

“Tao cảnh cáo chúng mày, tránh xa ông đây một chút.

Người phụ nữ này đang nằm trong tay tao. Nếu như chúng mày ép tao thì tao cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu. điều đáng lo là chó cùng rứt giậu, dù sao thì cũng phải ngồi tù, người phụ nữ này cũng khá xinh đẹp, có người phụ nữ này đi cùng tao thì cuộc đời này cũng không lỗ rồi.”

Anh Tài nở nụ cười nham hiểm, đôi mắt đục ngầu đến đáng sợ, như thể đã thực sự quyết tâm đi vào con đường chó cùng rứt giậu, sẵn sàng giết chết Lê Minh Nguyệt bất cứ lúc nào.

Hà Dĩ Phong nhíu mày, mà trong nhóm cảnh sát có một người đàn ông trung niên trông giống như người cầm đầu bước ra, mỉm cười chào hỏi với Hà Dĩ Phong.

Hà Dĩ Phong cũng nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu, rõ ràng là cả hai đều biết nhau.

Người đàn ông trung niên nhận ra Lê Minh Nguyệt, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi vì lo sợ thay cho mấy người đàn ông kia, trong thành phố A này, chọc vào ai không chọc, lại đi chọc vào Hà Dĩ Phong và Lâm Quân, như vậy thật sự hết thuốc chữa rồi.

Nhưng Lê Minh Nguyệt đang nằm trong tay bọn chúng, còn bên mình vẫn đang ở trong thế bị động, trước hết phải cứu được Lê Minh Nguyệt đã rồi tính sau.

“Vương Thế Tài! Hai người các cậu không có ân oán gì, cũng có thể hiểu được chuyện vừa rồi của cậu, thật ra cậu cũng là người quen cũ trong cục cảnh sát, không cần phải nói nhiều nữa, có lẽ cậu cũng biết tội danh bắt cóc sẽ phải ngồi tù rất nhiều năm.”

Người đàn ông trung niên hắng giọng một cái rồi nói tiếp: ‘Tôi và cậu sẽ không nói chuyện này nữa. Cậu chỉ có một thân một mình, nhưng bên cạnh cậu lại có hai anh em đi cùng, e răng sẽ không côn đồ như cậu đâu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.