Chương 934
Sắp xếp mọi thứ hẳn hoi, gọi Lê Nhật Linh vài lần cũng không thấy cô đáp lại, Lê Minh Nguyệt đi tới bên cạnh cô, nhìn về phía ánh mắt cô đang dõi theo.
“Em không cần phải lo lắng đâu, khả năng của Lâm Quân em còn không biết sao? Anh ấy quản lý Tập đoàn Lâm Thị nhiều năm như vậy đã bao giờ làm sai chuyện gì đâu. Huống hồ, Hà Dĩ Phong nhà em cũng có thể giúp anh ấy, hai anh em bọn họ hợp sức với nhau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả đâu”
Quen biết Lê Nhật Linh lâu như vậy, Lê Minh Nguyệt ít nhiều cũng có thể hiểu được tâm tư của cô, tuy rằng hiện tại Lê Minh Nguyệt không hiểu rõ rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra nhưng chuyện Lê Nhật Linh gặp chuyện nguy hiểm ở nước ngoài, cô ấy cũng đã được nghe Hà Dĩ Phong nói qua.
Lê Minh Nguyệt hiểu rõ giờ phút này hẳn là trong lòng Lê Nhật Linh cảm thấy rất nặng nề, lần này tới nước Pháp, nhìn vẻ mặt của Hà Dĩ Phong và Lâm Quân, cô ấy cũng đoán được sự việc chắc hẳn phải rất nghiêm trọng.
Nếu không thì họ cũng sẽ không cần phải cố ý tránh mặt hai cô để nói chuyện, chắc chắn là vì không muốn Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt phải lo lắng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao họ có thể không lo lắng chứ. Có điều, điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là Lê Nhật Linh, sức khỏe cô vốn đã không tốt, tinh thần còn không ổn định.
Nếu như lại xảy ra chuyện gì, e rằng tất cả mọi kế hoạch của Lâm Quân đều đổ sông đổ bể mất.
“Vâng”
Lời Lê Minh Nguyệt nói dường như có tác dụng, Lê Nhật Linh vốn dĩ đang uể oải, lúc này khóe môi cô khẽ cong lên, đáp lại lời Lê Minh Nguyệt.
“Vậy mới đúng chứ, cười như vậy mới xinh”
Lê Minh Nguyệt thấy Lê Nhật Linh cười, cuối cùng cô ấy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà bên kia, Lâm Quân đang lái xe vô cùng nhanh. Gió lạnh thỉnh thoảng hắt vào cửa sổ xe. Đây là thói quen của Lâm Quân, mỗi lần tâm trạng không tốt anh đều làm như vậy, để cửa sổ hơi mở ra, làn gió thổi vào khiến tâm tình anh ổn định hơn rất nhiều.
Hà Dĩ Phong cũng đã quen với tình hình như vậy, một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng, Hà Dĩ Phong đang đợi Lâm Quân chậm rãi bình tĩnh lại, thâm tâm Hà Dĩ Phong cũng có chút lo lắng.
Không biết bao lâu sau, chiếc xe mới ngừng lại.
Bên ngoài cửa sổ xe là một dòng sông, trông nó xơ xác như một nành cỏ cô, hiu quạnh khẽ lắc lư trong gió.
Ánh chiều tà dần buông xuống, đám chim cũng dần bay về tổ, xa tít tận chân trời.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì thế?”
Hà Dĩ Phong nhíu mày nhìn Lâm Quân, vô thức bẻ vài khớp ngón tay của chính mình.
Lâm Quân vẫn không nói lời nào, một lát sau anh mở cửa xe rồi bước xuống, Hà Dĩ Phong cũng đi theo anh xuống xe.
“Lần này có khả năng là gặp rắc rối lớn rồi”
Lâm Quân dựa cả người vào xe. Miệng anh thở ra một làn hơi trắng, trong chớp mắt đã tan biến trong không khí.
Hà Dĩ Phong đưa cho Lâm Quân một điếu thuốc, chắn gió lại rồi đưa bật lửa cho anh. Thấy Lâm Quân vẫn bất động như cũ, Hà Dĩ Phong lại tự châm cho chính mình một điếu.
“Để tôi đoán xem, có thể khiến cậu chủ Lâm Quân lo lắng đến mức này, chắc chắn không thể không liên quan tới Lê Nhật Linh đi.”
“Đúng là không thể qua được đôi mắt của cậu”
Lâm Quân rít một điếu thuốc, sau đó phun ra một làn khói trắng.
“Cái gì? Thật sự là có liên quan đến Lê Nhật Linh à, không phải cô ấy đã ở bên cậu rồi ư?”