Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 967



Chương 967

Lê Nhật Linh cũng cau mày, nhưng không biết nên nói gì mới tốt, Lâm Quân phải tuân theo nguyên tắc của mình, chuyện này cũng không có gì sai, nếu nói Lâm Quân không phải loại người như vậy, nói không chừng mình cũng sẽ không thích nổi anh ấy.

Nhưng Lâm Quân không ngốc đến nỗi dâng hiến mọi thứ cho kẻ khác, và trưng mắt nhìn Jackson thôn tính LX như vậy?

Lâm Quân hẳn là có suy nghĩ của riêng mình, nhưng rốt cuộc là gì, thì Lê Nhật Linh thấy mình cũng không thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh.

Tuy nhiên, chỉ cần cô có thể chắc chắn một điều, đó là Lâm Quân sẽ không làm bất cứ điều gì gây bất lợi cho cô là ổn rồi.

Cô tin tưởng anh vô điều kiện.

“Lâm Quân, anh?” Lê Nhật Linh nhìn anh với ánh mắt thăm dò, nhưng Lâm Quân lại lắc đầu: “Chúng ta có thể sử dụng cách khác để ngăn chặn .Jackson đạt được ý muốn, nhưng những gì anh đã hứa vẫn phải làm được.”

Lê Nhật Linh gật đầu: “Vậy thì tốt, chúng em lại cùng tìm cách khác, Hạ Linh, cô đừng quá lo lắng, không sao đâu”

Hạ Linh thở dài bất lực, chuyện này đều do Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ra tay, bây giờ cô ấy còn không phải là con gái của Lê Vân Hàng, vậy cô ấy còn có tư cách gì mà yêu cầu Lâm Quân chứ?

“Tùy mọi người, tôi đi thăm cha trước đây.”

Mặt khác, Hà Dĩ Phong tìm đến hầu hết các bệnh viện mà không thấy bóng dáng của Lê Minh Nguyệt đâu, nhớ đến việc lần trước hai người họ cãi nhau ở Hà Nội mà anh ta cảm thấy trong lòng không khỏi quặn thắt, lúc đó Lê Minh Nguyệt và anh ta xích mích nhau suýt chút nữa là sỉ nhục đối phương Tất cả những suy nghĩ lung tung trong đầu đều hiện ra, bây giờ là thời điểm đặc biệt, Lê Vân Hàng đang hôn mê, và chất độc trong người Lê Nhật Linh vừa mới được giải, không biết một người có tính khí điên cuồng như .Jackson sẽ lại làm ra chuyện gì tiếp theo.

Nếu bước tiếp theo của .Jackson là Lê Minh Nguyệt thì sao? Trong trường hợp Lê Minh Nguyệt cũng bị .Jackson bắt cóc hay đầu độc…

Hà Dĩ Phong không dám nghĩ tiếp nữa, anh ta lắc lắc đầu, bước chân cũng nhanh hơn.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hà Dĩ Phong đang buồn bực, không thèm nhìn mà thẳng tay cúp máy, đột nhiên anh ta nhớ ra Đúng rồi! Mình cũng có thể gọi điện cho Lê Minh Nguyệt mài Rồi sau đó anh ta liền im lặng bấm số.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh ta có thể nhớ số điện thoại di động của Lê Minh Nguyệt, Lê Minh Nguyệt giống như một hạt giống nhỏ cứng đầu, vô tình đâm rễ sâu mọc thành cây cao chót vót.

“Chết tiệt! Sao không bắt máy chứ!” Hà Dĩ Phong thầm rủa một câu, và đi qua đi lại, vừa nhìn xung quanh tìm Lê Minh Nguyệt, vừa gọi điện cho cô ấy.

Nhưng cuộc gọi thứ hai lại bị cúp máy.

Hà Dĩ Phong cau mày, cúp điện thoại sao? Có lẽ là do Lê Minh Nguyệt đã tự cúp máy cũng nên.

Nhưng trong thời điểm đặc biệt này, cô ấy còn giận dỗi mình cái gì chứ?

Hà Dĩ Phong chạy tới vườn sau ở lầu dưới của bệnh viện, chợt thoáng thấy một bóng người quen thuộc, liền trấn tĩnh lại, rồi nhanh chân chạy tới: ‘Lê Minh Nguyệt!”

Lê Minh Nguyệt đang cầm điện thoại di động, nhưng dường như cô không nghe thấy tiếng hô hoán của Hà Dĩ Phong, lại còn quay người đi chỗ khác.

“Lê Minh Nguyệt, em có chuyện gì vậy? Đột nhiên chạy tới đây mà không nói lời nào, điện thoại cũng không bắt! Em có biết sẽ có người lo lắng cho em không?”

Lê Minh Nguyệt răng cắn chặt môi dưới, vẫn im lặng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất tủi thân.

“Lê Minh Nguyệt! Đến lúc nào rồi mà em vẫn còn giận dỗi anh như vậy chứ?” Ở LX xảy ra nhiều chuyện như vậy, đi đến đâu cũng tràn đầy nguy hiểm, vốn dĩ anh ta cũng không có tâm tư đâu mà cãi nhau với Lê Minh Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.