Chương 99: Tại sao em lại khóc dữ như vậy?
Thang máy xuống tới tầng một, cửa thang máy mở ra, mọi người nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong này nên đều đưa mắt nhìn sang đây.
Hà Dĩ Phong nhìn thấy một đám nhân viên tò mò liền tức giận quát lớn: “Nhìn cái mà nhìn, chưa thấy người ta khóc bao giờ hay sao mà nhìn cái gì! Ai đang làm gì thì thành thật làm tiếp cho tôi!”
Anh ta thở dài, đơn giản đưa tay tùy tiện đóng lại cửa thang máy, không còn cách nào khác đành ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Có lẽ chờ cho cô khóc xong thì mọi chuyện cũng sẽ ồn thôi.
Hình như anh ta đã từng nghe người khác nói, nếu như một người phụ nữ gặp phải chuyện buồn, cứ đề cho họ khóc một trận thỏa thích là được.
Thế nhưng Lê Nhật Linh vẫn cứ cuối đầu khóc liên tục, đã hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại, Hà Dĩ Phong lo lắng cô khóc đến nỗi hai mắt cũng đều sắp mù luôn rồi, anh ta cảm thấy đôi mắt kia rất đẹp, khóc đến hỏng mất thì thật là đáng tiếc.
Hà Dĩ Phong cắn răng một cái, đem người phụ nữ đang cuộn người ở một góc thang máy xốc lên: “Đừng khóc nữa mà Lê Nhật Linh, em có biết rằng thứ vô dụng nhất trên thế gian này chính là tự mình khổ sở khóc lóc hay không? Em có thề thử thay đổi chính mình, cũng có thể đi thay đổi người khác, thế nhưng những chuyện này đều cần em tự tay làm, không phải chỉ ngồi đây khóc lóc là giải quyết xong mọi chuyện, em có hiểu hay không?”
Cô vẫn cứ khóc thút thít, đôi mắt giống như tràn ngập mong đợi nhìn về phía anh, khổ sở trong lòng cũng không có cách nào nói ra thành lời.
Hà Dĩ Phong thở dài, mu bàn tay xoa xoa nước mắt trên mặt cô: “Nhìn dáng vẻ của em bây giờ kìa, hai mắt sưng đỏ như hai quả đào. Lát nữa đi ra đường thế nào cũng bị người ta cười cho.”
Cô khóc thút thít: “Vậy… vậy… làm sao.
bây giờ?”
“Không phải em mới là người khóc sao? Chuyện này làm sao tôi biết được?”
Cô hít hít mũi một cái, sau đó dần bình tĩnh lại.
Vừa hay lúc này bên ngoài thang máy.
có người muốn nhấn nút đi vào, cửa thang máy lập tức mở ra, hai tay Lê Nhật Linh che mặt nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hà Dĩ Phong bước nhanh đuổi theo: “Giận rồi à? Tôi đùa em một chút thôi mà, để tôi đưa em về nhà họ Lâm có được không, hiện tại để em một mình lang thang ngoài đường cũng không thích hợp, tôi sợ trên đường em lại gặp chuyện không may.”
“Tôi không muốn quay về nhà họ Lâm.”
Hiện tại quay về nhà họ Lâm chỉ làm cho cô càng thêm khó chịu.
“Vậy nhà họ Lê thì sao?”
Cô lắc đầu, nếu như đề cho cha nhìn thấy bộ dạng hiện tại này của cô, cuối cùng cũng sẽ không quan tâm mà còn trách cô tại sao không làm cho Lâm Quân đề ý đến mình.
Hà Dĩ Phong bất đắc dĩ: “Vậy cuối cùng em muốn đi đâu, dù sao cũng phải nói ra địa chỉ thì tôi mới đưa em đi được.”
Lê Nhật Linh suy nghĩ thật lâu, sau đó mới phát hiện bản thân mình ngay cả một chỗ để dừng chân cũng không có, ngoại trừ nhà trọ của Hạ Lan Châu cũng thật sự chẳng còn nơi nào khác đề đi.
“Hơ hơ, được rồi được rồi! Làm gì mà lúc nãy em lại khóc dữ đến như vậy, bà nội của tôi ơi, tôi cũng sợ em thật đấy.”
Nhờ vào biểu cảm trêu đùa cùng câu nói thoải mái này của Hà Dĩ Phong, rốt cuộc cũng làm cho cô nín khóc mà mỉm cười.
Cô chân thành nhìn anh, thật lòng cảm động sự quan tâm của người này: “Cám ơn anh, Hà Dĩ Phong.”
“Ôi ôi, này Lê Nhật Linh, hiện tại biểu hiện của em có hơi kì lạ rồi đấy, em sẽ không phải vì chuyện ban nãy mà cảm thấy thật ra tôi cũng rất tốt, sau đó kìm lòng không được mà chuyền sang yêu tôi luôn đúng không?”
“Bệnh thần kinh.”
Lê Nhật Linh cho anh một đấm không nặng không nhẹ.
” y được rồi, bà nội của tôi ơi, em nói tôi bệnh gì thì là bệnh đó, chỉ cần em đừng khóc nữa là được.”
Lê Nhật Linh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, không phải lúc nãy trên tầng mười tám anh nói có chuyện cần làm hay sao, nếu như rất gấp thì sao anh không mau đi đi? Nếu như anh còn đưa tôi về thì không phải sẽ làm chậm trễ chuyện của mình hay sao?”
Anh thở dài: “Không sao cả, cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.”
Dù sao chậm trễ cũng đã chậm trễ rồi, chỉ cần tâm trạng của cô không sao thì mọi chuyện đều ồn.
Hà Dĩ Phong cùng với Lê Nhật Linh đi xuống bãi đồ xe ngầm, anh ta rất lịch sự mở cửa xe cho cô, sau đó mới vòng sang ngồi vào ghế lái.
“Nói đi, em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi.”
Lê Nhật Linh thất thần cầm lấy dây an toàn, không trả lời câu hỏi của anh.
Anh quay đầu sang nhìn về phía cô, ánh mắt vừa không thể tin lại mang theo một chút tò mò: “Này, không phải chứ, em thảm đến nỗi ngay cả một chỗ đề đi cũng không có sao?”
Cô hơi buồn bực mà cãi lại: “Cái gì mà thê thảm đến nỗi không có chỗ đề đi, trước đây tôi ở nước ngoài vài năm, sau đó vừa mới trở về không bao lâu, làm sao có thể giống như mấy người các anh, một con thỏ mà có tận hai ba cái hang.”
Nhìn thấy ý tứ của cô như vậy là thật sự không có chỗ để đi, Hà Dĩ Phong đột nhiên có cảm giác bản thân mình quả thực là một người thích làm việc thiện.
“Thôi thì để tôi tìm cho em một chỗ ở tạm trước vậy.”