Chương 998
“E rằng không chỉ là nguyên nhân này, con sợ sau khi cha biết chuyện này rồi sẽ không nhận con nữa, đúng không?” Vẻ mặt của Lê Vân Hàng trở nên nghiêm túc. Trong lòng Hạ Linh khẽ giật mình, cô ấy cắn đôi môi mình một lúc rồi mới hạ thấp giọng nói một chữ “vâng.
Lê Vân Hàng đột nhiên bật cười giống như trút đi được gánh nặng, ông xoa mái tóc của Hạ Linh đầy yêu thương: “Con có thể dũng cảm thừa nhận là được rồi, phạm sai lâm không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không dám nhận mình sai.
Huống chỉ tình cảm giữa cha và con bao nhiêu năm qua không thể bị xóa đi bởi tờ giấy xét nghiệm gì cả. Có lẽ trong lòng con không có cảm giác an toàn là bởi vì những năm trước cha đi tìm Nhật Linh mà bỏ bê con nên mới khiến cho con bất an như: vậy. Nhưng Hạ Linh à, con hãy nhớ rằng, con mãi mãi là đứa con gái ngoan ngoãn của cha”
Hạ Linh ngẩng đầu đầy kinh ngạc, đôi mắt đỏ hoe giống như một chú thỏ đáng yêu. Cô ấy nhìn Lê Vân Hàng đầy yêu thương, không nói lên lời.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, không sao đâu. Mọi chuyện đã qua rồi” Lê Vân Hàng đưa một tờ giấy cho Hạ Linh, khẽ lau khóe mắt cô.
“Cha ơi!” Cuối cùng Hạ Linh không thể kìm được nữa, tất cả những ấm ức tủi thân suốt bao nhiêu ngày qua đều tuôn trào ra trong ánh mắt quan tâm của Lê Vân Hàng. Cô ấy nhào.
vào trong lòng ông rồi bật khóc thật to, dường như muốn xua đuổi đi hết tất cả sự bất an trong lòng mình qua giọt nước mắt.
Trong đồn cảnh sát, Jackson vô cùng kích động ngồi trên ghế để tiếp nhận thẩm phấm của cảnh sát. Lão ta một mực nói Lê Vân Hàng vu cáo hãm hại mình, nói không chịu thừa nhận những chuyện xấu xa mà mình gây ra. Vì vậy khiến cho bên phía cảnh sát không khỏi cảm thấy đau đầu.
“Anh Lâm Quân, cô Nhật Linh!”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh đi vào trong phòng thẩm vấn, một người cảnh sát trẻ tuổi chào hỏi hai người họ. Lê Nhật Linh mỉm cười nhìn người đàn ông đó, lúc này mái tóc mà cô luôn buộc cao để làm tăng khí chất của mình cũng đã buông xuống. Khi đứng lên cạnh Lâm Quân, trông cô như một cô gái bé nhỏ dễ thương xinh xắn hơn rất nhiều.
Người cảnh sát đó còn trẻ tuổi nên dường như cứ nhìn chằm chằm lên phía trước, Lâm Quân không vui chặn Lê Nhật Linh ở phía sau mình, sau đó mở miệng nói với giọng mơ hồ: “Đừng vớ vẩn mà cười với người đàn ông khác”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Nhưng cô Nhật Linh xinh đẹp quá khiến cho tôi bỗng nhiên thất lễ như vậy” Người cảnh sát đó phản ứng lại, ôm lấy đầu mình tỏ ý xin lỗi.
“Không sao, anh ấy chính là một bình dấm chua đất Nhật Linh cười rồi chớp chớp mắt, nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía Lâm Quân đang ở trước mặt mình.
“Tình cảm của Anh Lâm Quân và cô Nhật Linh thật tốt, sau này tôi cũng sẽ tìm một cô gái Việt Nam” Người cảnh sát đó trêu đùa hai người.
“Được rồi, nói chuyện nghiêm chỉnh đi” Lâm Quân gật đầu, tiếp tục giấu Lê Nhật Linh ở phía sau như gà mái bảo vệ con, không cho người đàn ông khác bất kỳ cơ hội mơ ước nào.
“Tình hình bây giờ chính là Jackson không chịu thừa nhận tội lỗi mà ông ta gây ra, còn nói tài liệu mà các anh cung cấp ấy là vu cáo hãm hại ông ta” Người cảnh sát ấy quay cái bút của mình, tỏ ý mình rất đau đầu.
“Vu cáo hãm hại, hừ” Lâm Quân nở nụ cười lạnh lẽo: “Anh nói xem, nếu như có người làm chứng thì ông ta còn có thể ngụy biện được không?”
Người cảnh sát đó gật đầu: “Nếu như nhân chứng vật chứng rõ ràng, khi khởi tố ông ta thì đương anh sẽ nắm chắc phần hơn”
“Được lắm, bây giờ các anh nên đi điều tra nơi ở và công ty, nơi mà ông ta hay ra vào theo đúng pháp luật. Có lẽ các anh sẽ thu thập được rất nhiều thứ đấy” Lâm Quân nghĩ một chút rồi mở miệng nói, nhưng Jackson là người lo trước tính sau nên cũng không biết chắc chăn là ở nơi nào.