Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 11: Vết thương rách ra!



Ngọc Sính Đình ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn Mạc Thiên Kình ngồi trên xe lăn, vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt nhìn cô chằm chằm.

"Trên lầu chỉ có một cái giường, anh lên ngủ, vậy tôi làm thế nào?"

Cô không muốn ngủ cùng anh ở trên một cái giường, nhưng anh là bệnh nhân, bệnh nhân tàn tật, mà cô lại ngủ vô cùng bất ổn, đến lúc đó cô thật sợ ngày mai anh lại biến thành kẻ tàn tật đúng nghĩa.

Mạc Thiên Kình hướng cô ngoắc ngoắc tay, "Cô xuống đỡ tôi lên, tôi có biện pháp!"

Anh cũng không muốn ngủ cùng cô, đặc biệt là với bộ dáng bây giờ của anh, hôm nay cô đã mang đến cho anh quá nhiều bất ngờ, anh thật sự sợ nếu ngủ cùng cô trên một cái giường không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Được!"

Sính Đình đi xuống, mở thang máy từ một cửa bên hông đưa Mạc Thiên Kình lên lầu.

Trong gian phòng khoảng 50 m2, ghế sa lon, TV, cái gì cần có đều có, trần nhà màu gỗ, vách tường màu trắng, rèm cửa sổ màu vàng nhạt, toàn bộ gian phòng được bố trí rất ấm áp.

Một chiếc giường lớn rộng khoảng vài mét đặt ở trung gian, drap trải giường màu vàng nhạt mềm mại, thoạt nhìn đã cảm thấy rất thoải mái.

Sính Đình thật sự rất muốn nhào qua, tối nay chiếm đoạt chiếc giường lớn!

"Tối nay tôi ngủ trên ghế sa lon ngủ, cô ngủ trên giường!"

Mạc Thiên Kình nhàn nhạt mở miệng, Sính Đình không chút suy nghĩ liền vội vàng gật đầu.

"Cám ơn, tôi đi tắm!"

Bỏ lại anh, Sính Đình đi tới trước giường, kéo túi du lịch lấy đồ ngủ của mình ra. Một bộ đồ ngủ bảo thủ có in hình chú heo con trên phim hoạt họa.

Trước khi đến, Sính Đình đã mua mấy bộ áo ngủ bảo thủ, chính là muốn bảo vệ mình thật an toàn.

Mạc Thiên Kình ho khan mấy tiếng, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Sính Đình, mặc dù rất không muốn quấy rầy, nhưng là vẫn không có cách nào, mình không nhịn được a!

"Cô đỡ tôi đi phòng vệ sinh, tôi muốn đi tiểu!"

Lần này anh không có nói tiểu giải nữa, giảm bớt bị cô mắng!

Sính Đình bỏ lại áo ngủ của mình, vì anh ta đã nhường giường cho mình, vậy thì OK.

Cũng may, cửa phòng vệ sinh bằng phẳng , không có bậc, rất dễ dàng đẩy xe lăn đi vào, sau khi Sính Đình đẩy anh vào liền quay ra ngayi.

Một tay Mạc Thiên Kình mở khóa kéo, sau khi được xả ra, cả người không nhịn được run rẩy, thật là thoải mái.

Không thể nào rửa được tay, tắm cũng không thể, gọi Ngọc Sính Đình sát bên người, càng không thể nào, cho nên anh có thể phải để thối hoắc thế này mấy ngày thôi.

"Ngọc Sính Đình, tôi xong rồi!" Mạc Thiên Kình lên tiếng, tuy nhiên không có tiếng trả lời, lại kêu thêm mấy tiếng nữa, không ngờ vẫn không có tiếng đáp lại.

Mạc Thiên Kình lấy tay đẩy xe lăn, một tay hoạt động rất là khổ cực, từng giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, bởi vì dùng sức, máu lại rịn ra, nhiễm đỏ cả băng gạc.

"Bang!"

Một tiếng động lớn, Sính Đình chợt mở mắt ra, mình nhào vào giường nằm, vậy mà rất nhanh đã ngủ mất, nghe thấy tiếng vang lập tức nghĩ đến Mạc Thiên Kình trong phòng vệ sinh, vội vàng chạy tới.

"Này, anh không sao chứ!"

Sính Đình không ngờ Mạc Thiên Kình tự mình đẩy xe lăn ra ngoài, nhưng bởi vì không thăng bằng được, nên một bên đụng vào khung cửa.

Nhìn tay chân anh từ từ rỉ ra vết máu nhuộm đỏ gạc trắng, Sính Đình thật ngại quá bèn nói xin lỗi.

"Thật xin lỗi, tôi mới vừa ngủ thiếp đi!"

Trong khoảng thời gian này cô thật sự là quá mệt mỏi, công việc không còn nguy hiểm, lập tức ltrở nên thích ngủ.

Mạc Thiên Kình ẩn nhẫn chịu đựng đau đớn, nói với cô .

"Làm phiền cô thay băng vết thương cho tôi, hình như lại bị rách ra!"

Anh thật không biết có tính là gặp xui xẻo hay không, ban đầu đang làm một vết thương tốt, vậy mà bị nứt ra mấy lần, xem ra để phục hồi lại thật tốt như cũ phải mất mấy ngày.

"Dĩ nhiên có thể, anh nằm lên giường đi, tôi thay băng cho anh!"

Sính Đình biết, vết thương này có ở đây không đổi có thể sẽ phát nùng rồi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.