"Lão K, mau dậy, vết thương của Sính Đình rách ra!"
Lão K trong phòng nghe thấy Mạc Thiên Kình kêu, lập tức từ trên giường bậtdậy, xông ra mở cửa đầu tiên, nhìn thấy Mạc Thiên Kình ôm Sính Đình đira ngoài cửa, sắc hồng chói mắt chiếu vào mắt của anh, khiến anh vộivàng lao xuống lầu.
Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi cũngtỉnh, người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, thính lực rất nhạy bén, hơn nữa tính cảnh giác cũng rất cao, lật người rời giường, vội vàng xuốnglầu.
Mạc Thiên Kình đã ôm Sính Đình lên xe, lái xe chạy như điên đến bệnh viện.
"Lão K, xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Thủy Nhi không được tốt, khóe mắt đều là quầng thâm, toàn thângiống như bị xe nghiền nát, đau đớn toàn thân, mà Thượng Quan Quân Triết lại là tươi cười hớn hở, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái.
"Chân của Sính Đình chảy máu, chúng ta nhanh tới bệnh viện!"
Lão Kvừa nói, vừa đi ra phía ngoài, lái xe của mình vội vàng đuổi theo.
"Chúng ta cũng đi!"
Thủy Nhi chịu đựng đau đớn trên người, chuẩn bị đi ra ngoài, Thượng Quan Quân Triết kéo cô .
"Em ở nhà, anh đi là được rồi, coi chừng nhà cửa, chờ anh trở lại!"
Tiêu sái đi ra cửa, không quên gửi lại cho cô một nụ hôn gió!
Thủy Nhi xấu hổ, chăm chú nhìn anh lái xe rời đi!
Mạc Thiên Kình một đường điên cuồng đến bệnh viện, đưa Sính Đình vào phòngcấp cứu, nhìn Sính Đình lại một lần nữa bị phẫu thuật, trái tim như bịdao cắt, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, tại sao đang êm đẹp, lạibị chảy máu!
Mạc Thiên Kình đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, lo lắng đi tới đi lui, Lão K và Thượng Quan Quân Triết theo thứ tự chạy tới.
"Anh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao lại bị chảy máu?"
Thượng Quan Quân Triết cau mày, hôm qua không phải còn rất tốt sao?
Mạc Thiên Kình lo lắng: "Tôi cũng không biết, Sính Đình vừa gọi tôidậy...tôi đã nhìn thấy băng gạc trên chân cô ấy ướt đẫm, máu chảy dầmdề, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!"
Trái tim Mạc Thiên Kình như bị treo lên, trong lòng không ngừng khấn cầu, chỉ mong không xảy ra chuyện gì.
"Thượng tướng, chân của anh có đè lên chân của cô ấy hay không?"
Lão K đột nhiên hỏi, Mạc Thiên Kình cũng ngây ngẩn cả người, anh ngủ luônluôn nghiêm túc, huống chi anh biết Sính Đình bị thương, căn bản khôngdám đụng vào chân của cô.
"Không có!"
Anh chắc chắn mình không đè lên chân cô ấy.
"Tôi thấy vết thương rách ra!"
Thượng Quan Quân Triết lạnh nhạt nói, sắc mặt âm trầm, có chút khó coi.
"Nếu sớm biết như thế, tôi đã không nên đón cô ấy về nhà!"
Mạc Thiên Kình vô cùng tự trách, anh thà rằng hàng đêm đều ở bệnh viện chăm sóc cô, chứ không hi vọng cô gặp chuyện không may!
Càng nghĩ càng tự trách, Mạc Thiên Kình ngồi trên ghế, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Anh, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì!"
Thượng Quan Quân Triết ngồi ở bên cạnh an ủi anh, nhưng ánh mắt lại nhìn đèn phòng phẫu thuật không hề chớp.
Thời gian chờ đợi khá dài, mới một giờ, mà Mạc Thiên Kình đã cảm thấy lâu như một thế kỷ, đi tới đi lui, lo lắng vô cùng!
Lại qua một giờ nữa, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, bác sĩ mệt mỏi bước ra, sắc mặt không tốt
Mạc Thiên Kình vội vàng nghênh đón.
"Bác sĩ, thế nào!"
Bác sĩ nhìn anh một cái, nói có vẻ chỉ trích.
"Nếu trễ một chút, đứa bé sẽ không còn! Làm sao anh không cẩn thận như vậy, vết thương của cô ấy rách ra cũng không biết!"
Nếu để đến tối, cô ấy sẽ mất nhiều máu, đứa con cũng không giữ được!
Mạc Thiên Kình nghe bác sĩ nói, kinh hoảng không thể nhúc nhích, đứa con thiếu chút nữa không còn!
Anh thật không dám tưởng tượng, nếu không có đứa con, anh phải làm thế nàođể Sính Đình ở bên cạnh anh, mới nghĩ tới, anh đã cảm thấy rất sợ.
"Bác sĩ, hiện tại không sao rồi chứ!"
Thượng Quan Quân Triết nhìn vẻ mặt tự trách của Mạc Thiên Kình, thay anh hỏi thăm.
"Không sao, phải ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt, nếu không, đừng nghĩ tới xuất viện! Đi làm thủ tục nằm viện đi!"
Bác sĩ dặn dò xong, Sính Đình được đẩy ra, vết thương trên chân bị quấnbăng gạc rất dày, cả người không thể động đậy, sắc mặt trắng bệch, trênmu bàn tay gắn kim truyền nước biển:" Bác sĩ, lúc nào cô ấy tỉnh?"
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình nhắm chặt hai mắt, trong lòng càng thêm áynáy tới cực điểm: "Khoảng tới tối, bởi vì mang thai, lại bị thương, chonên thân thể rất yếu ớt, sao cô ấy lại bị thương!"
Một phụ nữ có thai lại bị thương nặng như vậy, thật là làm cho ông ta tò mò.
"Cô ấy là cảnh sát!"
Mạc Thiên Kình còn chưa mở lời, Lão K liền trả lời, ánh mắt bác sĩ sauthoáng qua kinh ngạc sau, thì hiện lên vẻ bội phục nhìn Sính Đình nằmtrên giường bệnh.
"Chồng cô ấy đâu? Ai là chồng cô ấy?"
Bác sĩ nhìn ba người đàn ông ưu tú trước mắt này, không khỏi có chút ngạc nhiên, Mạc Thiên Kình nắm tay Sính Đình.
"Tôi!" Anh không bảo vệ cô tốt, anh thật sự có chút không xứng làm người đànông của cô, không xứng làm cha đứa bé, không xứng làm thượng tướng.
Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, anh thật vô dụng.
Mạc Thiên Kình tự trách thật sâu, bác sĩ cũng không nói gì nữa, dặn dò đơn giản mấy câu, liền rời đi.
Sính Đình được đưa vào phòng bệnh VIP, phòng bệnh tốt nhất bệnh viện, MạcThiên Kình đem thân phận thật của mình nói cho viện trưởng biết, kêuviện trưởng sắp xếp một phòng bệnh, nói là phòng bệnh, không bằng nói là một căn nhà, hai phòng ngủ một phòng khách, trang hoàng y như nhà ở.
Sính Đình được đưa vào, Mạc Thiên Kình Kêu Thượng Quan Quân Triết đi làm thủ tục nằm viện, kêu Lão K quay về nói cho Thủy Nhi biết, thuận tiện nấuchút cháo gà .
Mãi cho đến tối, Sính Đình mới tỉnh lại, nhìn MạcThiên Kình ngồi ở một bên tiếp tục làm việc, trong lòng lại thấy áy náythêm mấy phần.
Nhìn xung quanh một lần, không khỏi mở miệng hỏi.
"Mạc Thiên Kình, đây là nơi nào?"
Sao không phải ở nhà, cũng không phải là bệnh viện?
Chẳng lẽ cô đã chết? Nhớ lại trước khi hôn mê cô nhìn thấy vết thương trênđùi bị xé rách, đau đớn khiến cô toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Mạc Thiên Kình thấy cô hỏi, lập tức quay đầu sang, nhìn thấy cô đã mở mắt, sắc mặt mừng rỡ.
"Sính Đình, em đã tỉnh! Làm anh sợ muốn chết!"
Lo lắng của Mạc Thiên Kình cuối cùng cũng giảm, công việc trong tay chấtđống như núi, anh muốn chăm sóc cô thật tốt cũng không được, chỉ có thểtranh thủ lúc cô chưa tỉnh cố gắng làm việc, dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc cô .
"Xin lỗi, đã để cho anh phải lo lắng!"
Sính Đình áy náy, áy náy tới cực điểm, nhìn anh lo lắng cho mình như vậy, cô thật sự cảm giác mình rất vô dụng, mới bị thương nhẹ đã biến thành nhưvậy.
Mạc Thiên Kình đưa ngón tay đặt vào môi của cô, nói với vẻ tự trách.
"Sính Đình, là anh có lỗi, em bị thương, anh còn không cho em ở bệnh viện,còn để cho vết thương của em nứt ra, anh thật sự đáng chết!"
Lầnnày anh nhất định sẽ đợi vết thương của cô hoàn toàn bình phục mới raviện, chuyện Nam Cung Tước, anh tạm thời sẽ không đi động đến hắn!