Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 137: Lần này chắc anh hài lòng rồi chứ!



Thủy Nhi vẫn chưa nói hết câu dục vọng của Thượng Quan Quân Triết ở trong cơ thể cô lại bắt đầu khôi phục trở lại. Thủy Nhi sợ hãi vội vàng đẩy anh ra rồi giận dữ hét lên:

"Thượng Quan Quân Triết, anh mà còn động vào tôi, tôi sẽ kiện anh tội cưỡng hiếp!"

Nhưng mà Thượng Quan Quân Triết lại quá cao lớn, hơn nữa dục vọng cũng đã thức tỉnh, lại bắt đầu ngồi dậy tiến lên. Thủy Nhi vừa thét lên một tiếng môi đã bị bao phủ bên trong phòng nhất thời truyền đến tiếng va chạm thân thể.

Hương vị tình dục tràn ngập cả căn phòng, tiếng đàn ông nặng nề tiếng thở dốc, tiếng thét chói tai của người phụ nữ làm cả biệt thự bị lay động mà bừng tỉnh.

"Cốc cốc. . . . . . Cốc cốc. . . . . ."

Đang lúc Thượng Quan Quân Triết mãnh liệt hưởng thụ khoái hoạt mà tình dục mang đến thì có tiếng gõ cửa vang lên làm anh lập tức dừng lại.

"Thượng Quan Quân Triết, hành động không nên quá sức, còn Tiếu Thủy Nhi nữa cũng nên nhỏ tiếng một chút. Chẳng lẽ cô muốn cho tất cả mọi người biết hai người hoạt động suốt đêm không ngủ hay sao?"

Coi như bọn họ không muốn ngủ cũng không cần để cho những người đang cô đơn như bọn họ không ngủ được. Giọng nói của Lý Băng rất lạnh, gõ cửa xong xoay người rời đi.

Thủy Nhi nhìn anh không có động, cảm thấy dục vọng của anh đang xìu xuống, vội vàng đẩy ra tức giận dùng chăn bọc cả người mình lại cặp mắt đỏ bừng.

Thượng Quan Quân Triết vừa bị Lý Băng nói như thế, vốn định không muốn làm tiếp. Nhưng nhìn thấy bộ dạng như bị ăn thịt người của Thủy Nhi, anh quyết định tối nay sẽ phải làm suốt đêm.

"Thượng Quan Quân Triết, anh đến tột cùng là muốn thế nào, chẳng lẽ anh không biết làm như vậy đối với tôi là phạm pháp sao?"

Thủy Nhi giận dữ hét, cúi đầu nhìn những dấu dâu tây trên người. Không biết đây đã là lần thứ mấy rồi? Người đàn ông này lần nào cũng điên cuồng như vậy!

Thượng Quan Quân Triết trần trụi lười biếng nằm ở trên giường, mở đèn ngủ lên nhìn Thủy Nhi đang tức giận nói:

"Muốn làm em!"

Thủy Nhi nghe anh nói giận đến xanh mặt đứng lên, giơ chân lên cứng rắn đem Thượng Quan Quân Triết đá xuống giường, ‘ bùm ’ một tiếng rơi xuống đất, âm thanh rất to làm sàn nhà cũng rung lên.

Sắc mặt Thượng Quan Quân Triết trắng bệch, cả người cảm thấy đau đớn, không ngờ cô lại dùng hết sức đá mình xuống giường như vậy.

Phải biết rằng khi một người phụ nữ đem một người đàn ông đá xuống giường thì phải tức giận đến mức nào, còn phải mất nhiều sức lực ra sao.

Thế mà Thủy Nhi lại làm được điều đó. Cả người trần trụi hai tay đang nắm quyền đứng ở trên giường với cặp mắt muốn phun ra lửa!

"Thượng Quan Quân Triết, tôi cho anh ba giây rời khỏi phòng của tôi, bằng không tối nay anh nhất định phải chết!"

Thủy Nhi lạnh lẽo cảnh cáo toàn thân tràn đầy sát khí.

Thượng Quan Quân Triết bị lời của cô làm cho giật mình, xem ra là cô ấy giận thật rồi.

Gương mặt tuấn tú khôi phục cợt nhả cười hì hì nói:

"Không phải chỉ là lên giường làm mấy lần thôi sao? Hiện tại là thời đại gì rồi chẳng lẽ em muốn giữ tấm thân xử nữ cứ như vậy mà sống qua ngày sao? Hơn nữa khi chúng ta lên giường, em thoải mái anh cũng thoải mái, không cần phải để ý như vậy chứ . . . . . ."

"Cút!"

Thượng Quan Quân Triết lời còn chưa nói hết đã nghe thấy Thủy Nhi rống lên đầy giận dữ. Ngay sau đó từ trên giường nhảy xuống một cước đá vào gương mặt tuấn tú. Lập tức Thượng Quan Quân Triết bị đá ngã trên mặt đất, khóe miệng cũng rỉ máu. hoàn toàn bị hành động của cô làm cho giật mình, nhưng cũng rất nhanh ngồi dậy vẻ mặt đầy tức giận.

"Không phải chỉ là lên giường hay sao? Có cái gì mà phải tức giận, cô cho rằng cô là ai, tôi còn lạ gì cô nữa!"

Thượng Quan Quân Triết nói xong, nhặt khăn tắm lên quay người đi ra cửa liền phát hiện mấy người đang đứng ở cửa cười.

Nhìn thấy vết máu trên khóe môi vẫn còn đọng lại của Thượng Quan Quân Triết, Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày hình như Thủy Nhi xuống tay cũng quá nặng rồi.

Mới vừa rồi bọn họ ở bên cạnh nghe Thủy Nhi la mắng cũng biết Thủy Nhi đang tức giận, không ngờ Thượng Quan Quân Triết về sau còn nói thêm hai câu như vậy, bị đánh cũng thật đáng đời!

Thượng Quan Quân Triết nhìn bọn họ tâm tình rất khó chịu.

"Nhìn cái gì, đi ngủ đi!"

Muốn con mẹ nó đến đây xem chuyện cười hay sao!

"Ba!"

Thượng Quan Quân Triết mới nói xong trên mặt liền truyền đến đau đớn, quay đầu lại nhìn ánh mắt lạnh lùng tức giận của Lý Băng, cũng tức giận.

"Lý Băng, cô thần kinh cái gì!"

Bọn người Mạc Thiên Kình cũng bị hành động bột phát của Lý Băng dọa cho nhảy dựng. Nhìn gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Quân Triết đang tức giận, đoán chừng tối nay tất cả đều không cần ngủ rồi!

Lý Băng không để ý đến ánh mắt tức giận của anh, hung dữ mắng:

"Thượng Quan Quân Triết, con mẹ nó, anh không phải là đàn ông, lại đi cường bạo Thủy Nhi. Cô ấy dù sao cũng là chiến hữu của chúng ta, tôi vốn còn tưởng là anh thích cô ấy, hai bên đều tình nguyện không ngờ anh cư nhiên làm ra chuyện như vậy!"

Thượng Quan Quân Triết bị cô mắng càng tức giận hơn, nổi giận đùng đùng nhìn cô:

"Lý Băng, cô đừng quá phận, chuyện của tôi còn chưa tới phiên cô để ý tới. Tôi cho cô biết, đừng có chọc đến tôi!"

"Chọc giận anh thì sao, tôi cho anh biết, hôm nay nếu không nói xin lỗi Thủy Nhi tôi liền phế anh thay trời hành đạo. Đừng tưởng mang cái củ cà rốt của anh đi khắp nơi mà phong lưu! !"

"Phế tôi, cô dám!"

Thượng Quan Quân Triết ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp, gương mặt tuấn tú lập tức âm u khiến Sính Đình đứng bên cạnh nhìn mà sợ hãi.

Lý Băng thế nhưng lại không sợ chút nào, cầm lên một nắm kim châm sáng loáng.

"Đưng có nói với tôi có dám hay không, tôi nói rồi, đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi!"

Sai chính là sai cô không ưa nhất chính là người khinh thường phụ nữ!

Thượng Quan Quân Triết nhìn kim châm trong tay của cô nhất thời cười lạnh châm chọc:

"Lý Băng, cô thật dám động thủ hay sao ? . . . . . . . . . . . A. . . . . ."

Thượng Quan Quân Triết vẫn chưa kịp nói hết thì chỗ đùi liền truyền đến một cơn đau đớn, khăn tắm rơi xuống, máu lập tức từ giữa đùi chảy ra.

Khi nhìn đến tiểu đệ đệ thì phát hiện ra một vết thương thật chói mắt, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống.

"Lý Băng. . . . . ."

Mạc Thiên Kình còn chưa mở lời, liền bị Sính Đình kéo lại.

"Thượng Quan Quân Triết, đừng hỏi tôi có dám hay không. Tôi đã nói ở trên đời này không có gì mà Lý Băng tôi không dám làm. Nếu không đi vào trong, tôi không thể bảo đảm kim châm này có bay vào trong cái kia của anh không!"

Thượng Quan Quân Triết hung dữ lườm cô rồi đi vào phòng, nhìn thấy Thủy Nhi đang nằm che mặt trong chăn rưng rức khóc mãi, trong lòng cũng thấy áy náy.

Cô ấy tự nhiên lại khóc. . . . . .

Không chỉ riêng gì Thượng Quan Quân Triết, ngay cả bọn người Mạc Thiên Kình cũng kinh ngạc nhìn nhau.

Phải biết rằng từ khi bắt đầu gia nhập quân đội đến nay Thủy Nhi mặc dù bị thương rất nặng nhưng cũng không thấy cô ấy khóc, thế mà bây giờ lại khóc đến đau lòng như vậy.

Lý Băng nhíu đôi mày thanh tú, nhìn sang Thượng Quan Quân Triết, cười lạnh nói:

"Lần này chắc anh hài lòng rồi!"

"Tôi. . . . . ."

Thượng Quan Quân Triết nhìn Thủy Nhi khóc đến đau lòng như vậy, trong lúc nhất thời cũng á khẩu không trả lời được.

Sính Đình đi tới bên giường Thủy Nhi nhìn cô đang che chăn khóc bù lu bù loa liền đau lòng ôm lấy cô.

Mạc Thiên Kình thở dài nhìn Thượng Quan Quân Triết.

"Thật xin lỗi!"

Thượng Quan Quân Triết sau khi nói tiếng thật xin lỗi liền xoay người ra khỏi phòng lái xe rời đi.

"Lão K, cậu cũng đi cùng đừng để cho cậu ta làm chuyện điên khùng!"

Mạc Thiên Kình vội nói, lão K cũng khẩn trương đuổi theo.

"Nếu không thích cậu ta thì đã sớm cự tuyệt từ sớm rồi, làm thế nào lại để cậu ta cường bạo được. Tiếu Thủy Nhi, tôi xem cô cũng càng ngày càng mơ hồ rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.