Ý muốn nói là anh phong lưu đã thành tính, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt hay sao?
Thượng Quan Quân Triết nắm quyền ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt đáng đánh đòn Lý Băng. Người phụ nữ này lúc nào cũng đáng ghét như vậy, tại sao lại đi giúp Thủy Nhi sinh non bỏ đi đứa con chưa chào đời của anh!
Lý Băng thấy Thượng Quan Quân Triết tức giận không nhẹ, nhếch môi cười lạnh:
"Không có ý tứ gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, đứa bé không phải là của anh mà là của Thủy Nhi! Đứa bé ở trong bụng Thủy Nhi nên cô ấy có quyền quyết định sống chết của nó. Huống chi hai người chẳng qua chỉ là quan hệ bạn giường, anh vì sao phải tức giận khi một người bạn giường bỏ đi đứa con của mình?"
"Lý Băng, cô còn ở đây nói thêm một câu thử xem!"
Thượng Quan Quân Triết nắm chặt quả đấm, mắt đỏ ngầu vì hận thù.
"Nói thì nói, tôi há phải sợ anh sao. Thượng Quan Quân Triết, anh chính là lợn giống chỉ biết đi gieo giống mà thôi!"
Lý Băng vừa mới dứt lời liền bị Thượng Quan Quân Triết đánh tới theo phản xạ dùng tay đỡ lấy. Sức lực của Thượng Quan Quân Triết rất lớn làm cho tay của cô thật là đau.
Lý Băng rút tay về trong ánh mắt lạnh lùng tất cả đều là sát khí.
"Thượng Quan Quân Triết, có bản lãnh thì thừa nhận mình sai lầm đi đừng ở trước mặt tôi ồn ào. Muốn đánh nhau phải không sao? Được, tôi đánh cùng anh! Chúng ta đi ra ngoài đánh một trận!"
Lý Băng bản lĩnh cũng không tệ bị Thượng Quan Quân Triết đánh một cái cũng muốn bốc hỏa lên. Bây giờ anh ta không muốn đánh cũng không được rồi !
"Đủ rồi, hai người cũng càng ngày càng tệ rồi !"
Mạc Thiên Kình giận dữ hét, bọn họ coi thượng tướng anh chỉ để trang trí hay sao?
Cư nhiên ở trước mặt anh nói đánh nhau!
Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn chằm chằm Lý Băng, lạnh lùng nói:
"Cô đi về ngủ cho tôi!"
Lý Băng liếc nhìn đồng hồ treo tường chỉ mười hai giờ đúng lúc nghỉ ngơi.
"Bây giờ là lúc hết giờ làm, anh ta muốn không đánh cũng không thể được!"
Lạnh lẽo khạc ra mấy câu nói khiêu khích Thượng Quan Quân Triết, hai người tựa như hai con gà chọi hung hãn đi ra ngoài sân cỏ của biệt thự.
Trên sân cỏ màu xanh biếc, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía!
Mạc Thiên Kình đi ra ngoài, đã nhìn thấy hai người nào đó đang bắn ra tia lửa, cười lạnh ngồi ở một bên.
Nếu muốn đánh, vậy thì để xem xem bọn họ có bao nhiêu bản lĩnh, rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi!
"Động thủ đi!"
Lý Băng cười lạnh khiêu khích nói, Thượng Quan Quân Triết bày trận xong liền tung một quyền vào bụng cô. Lý Băng cười châm biếm tung người lên nhấc chân làm một cú đá liên hoàn. Thượng Quan Quân Triết vội vàng tránh ra, tay chân không hề nhàn rỗi thân hình như gió, nhanh mà độc đánh về phía Lý Băng. Lý Băng cũng không yếu thế, vội vàng né tránh, chân như gió lốc, đôi tay nhanh nhẹn đánh thẳng vào ngực Thượng Quan Quân Triết. Hai người đồng thời bị đá trúng ngực liền bắn ra lùi về sau mấy bước.
"Không tệ lắm, tay chân vẫn còn rất nhanh nhẹn!"
Thượng Quan quân Triết lạnh lùng nói. Quả nhiên không hổ danh là phụ tá đắc lực của Mạc Thiên Kình. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ giao chiến, không ngờ cư nhiên bản lĩnh không tệ!
Đánh nhau với anh cũng ngang tài ngang sức!
Lý Băng cười lạnh nhìn hắn: "Anh cũng không tồi không ngờ còn có thể tìm được người thứ hai đánh tay đôi với tôi bất phân thắng bại!"
Cô cũng đã thật lâu không có đánh sảng khoái như vậy!
Nên hôm nay cô sẽ không dừng lại ở đây đâu .
Mạc Thiên Kình ngồi ở chỗ đó, nhìn hai người trong mắt bắn tia lửa, đang suy nghĩ làm thế nào để cho bọn họ ngừng giao đấu thì lão K liền chạy đến nói:
"Thượng tướng, Nam Cung Tước vừa mới ra lệnh đuổi bắt vợ của hắn và Lý Băng. Hiện tại hai giới hắc bạch cũng bị tin tức của hắn làm cho bàng hoàng, không ai dám làm loạn."
" Lệnh đuổi bắt, chỉ là có đuổi bắt thôi sao?"
Lý Băng có chút kinh ngạc, chỉ là lệnh đuổi bắt mà không phải lệnh truy sát ?
Lão K gật đầu: "Tin tức mới nhất nhận được chính là như vậy!"
"Xem ra, Nam Cung Tước đối với Trinh Tử cũng không hoàn toàn không có yêu, bằng không với sự tàn nhẫn đó hắn tuyệt đối sẽ không chỉ là đuổi bắt mà thôi.
Nhưng mà đến tột cùng là bởi vì sao?
Chẳng lẽ là bởi vì con gái của hắn vẫn còn ở trong tay Trinh Tử, hắn còn muốn bắt lại con của mình?
Lý Băng nghĩ đến việc này vội vàng đi vào trong nhà, lên lầu hai, chạy thẳng tới phòng của Trinh Tử.
Trinh Tử đang chơi đùa với con gái nghe được tiếng gõ cửa lập tức đi ra mở. Lý Băng đi vào phòng mặt đầy tâm sự." Cô sao vậy?"
"Nam Cung Tước đã tỉnh, hơn nữa còn xuống lệnh đuổi bắt!" Lý Băng mặt đầy phức tạp nhìn thấy trên mặt Trinh Tử chợt lóe lên vui mừng tiếp tục nói:
"Cô cảm thấy Nam Cung Tước bởi vì còn yêu cô nên mới ra lệnh đuổi bắt hay sao?"
Lý Băng thở dài nói, có lẽ đây chỉ là suy đoán của cô nhưng là trong khoảng thời gian sống cùng Nam Cung Tước cô cũng không cảm thấy hắn ta là một người đàn ông biết yêu người khác.
"Cô có ý gì!"
Mặt của Trinh Tử có chút tái nhợt, phòng tuyến cuối cùng trong lòng cũng bị dao động.
"Trong tay cô còn có con gái của hắn! Cô cảm thấy hắn là vì con gái mới không ra lệnh truy sát hay là bởi vì còn có tình cảm với cô nên chỉ ra lệnh đuổi bắt mà thôi?"
Những điều này thì chỉ có cô ấy mới rõ ràng nhất!
Trinh Tử nhìn cô, sắc mặt rất kém cô đã quên mất là trong tay mình còn có con gái nữa.
Nam Cung Tước làm sao có thể bởi vì cô mà không ra lệnh truy sát. Tám phần vẫn là suy nghĩ muốn cho con gái bình an trở về thôi.
Xem ra chính bản thân cô đã kỳ vọng vào hắn hơi nhiều!
Trinh Tử khổ sở cười cười, trong đó khổ sở chỉ có cô mới biết.
Lý Băng nhìn cô rồi nắm tay: "Cô có muốn biết ý nghĩ chân thật của hắn ta hay không?"
Trinh Tử cắn cắn môi, gật đầu : "Cô có biện pháp không?"
Lý Băng liền gật đầu: "Có, nếu như cô biết Nam Cung Tước thật ra chỉ vì đứa bé mới ra lệnh đuổi bắt, cô sẽ hợp tác với chúng tôi bắt lấy hắn chứ?"
Mặt Lý Băng đầy hy vọng nhìn cô. Trinh Tử cắn môi, nghiêm túc suy nghĩ.
"Cô tốt nhất suy nghĩ kỹ một chút, bao giờ có quyết định thì đến tìm tôi!"
Lý Băng biết cô ấy cũng rất khổ sở cũng không muốn ép gắt gao, dù sao thì bọn họ cũng là vợ chồng.
"Tôi đồng ý với cô! Nếu như Nam Cung Tước thật sự là chỉ là vì muốn tìm con gái về để thừa kế sản nghiệp thì tôi đồng ý với cô sẽ cùng nhau lùng bắt anh ta !"
Trinh Tử khổ sở quyết định, bởi vì giữa chồng và con gái, cô không thể nào lựa chọn người chồng không có nhân tính, tàn bạo khát máu được.
Nếu mà anh ta muốn hạ độc thủ với cô, tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình.
Lý Băng gật đầu sau đó cùng với Trinh Tử ôm đứa bé đi xuống lầu.
Ở dưới lầu Mạc Thiên Kình, lão K còn có Thượng Quan Quân Triết đang ở trước máy vi tính nghiên cứu hăng say nhìn thấy bọn họ đi xuống trong ánh mắt thoáng qua một tia không hiểu.
"Thượng tướng, tôi muốn để cho Trinh Tử liên lạc qua Internet với Nam Cung Tước để cho bọn họ có thể nói chuyện rõ ràng. Nếu như Nam Cung Tước thật chỉ là bởi vì đứa bé mới đuổi bắt cô ấy..., Trinh Tử nguyện ý giúp chúng ta lùng bắt hắn!"
Mạc Thiên Kình nhìn Trinh Tử với ánh mắt sắc bén:
"Cô đã nghĩ kỹ chưa? Nhưng hắn là chồng của cô, cô có xuống tay được không?"
Một khi đã xác định xuống tay thì cô cũng sẽ không nhân từ nương tay sao?
Trinh Tử gật đầu: "Nếu là anh ta đối với tôi thật sự vô tình, tôi và con gái cũng không thể nào để cho anh ta tiếp tục làm việc ác được!"
Vừa nghĩ tới con gái lòng của Trinh Tử liền kiên định hơn rất nhiều!" Vậy cũng tốt, cô liền thử một lần xem sao!"
Mạc Thiên Kình bảo lão K chuẩn bị một chút, đem giấu vị trí của mình đi sau đó mới để cho cô ấy liên lạc với Nam Cung Tước qua Internet!