"Dì cả? Tôi là cô nhi lấy ở đâu ra dì cả?" Lý Băng không để ý đến nghĩa bóng của từ dì cả này, thuận miệng hỏi một câu, nhìn ánh mắt của Sính Đình, mới biết được dì cả theo lời của cô ấy là ý tứ gì.
Tính tính toán toán ngày, thấy hình như bị chậm mấy ngày, nhưng chậm mấy ngày thì vẫn hoàn toàn bình thường, sẽ không trùng hợp trúng thưởng như vậy chứ?
Sính Đình nhìn Lý Băng dừng lại, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
"Băng, phản ứng này của cô có điểm giống với mang thai!"
Lý Băng nhìn Sính Đình, cúi đầu nhìn ô mai trong tay mình, cũng tự thấy mình ăn hơi nhiều, cơ hồ tất cả ô mai đều cho vào trong bụng, chẳng lẽ hiện tại tình huống bị nghén.
Tâm trí thấp thỏm nhìn Sính Đình, cũng sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Họ cũng chỉ mới lên giường có mấy lần không có ngừa thai mà thôi, chẳng lẽ lại thật sự mang bầu?
"Cô cảm thấy tỷ lệ là bao nhiêu?"
Lý Băng tự nhiên rất rõ ràng tỷ lệ mình mang thai cao bao nhiêu, bọn họ làm nhiều lần như vậy, làm sao lại không biết có cơ hội mang thai hay không, huống chi cô còn là bác sĩ, chỉ cần bắt mạch một cái là có thể biết là có đứa bé hay không tuy thế cô lại không có dũng khí đi bắt mạch của mình.
"Tình huống bây giờ xem ra là 60% rồi!"
Cô không dám xác định hoàn toàn, nhưng bộ dáng của cô ấy bây giờ xem ra thật rất giống mang thai, hơn nữa Lý Băng còn là bác sĩ, có phải mang thai hay không, trong lòng cô ấy phải rõ ràng hơn cô chứ.
Tim Lý Băng lộp bộp nhảy lên một cái, trong lòng có chút bối rối, nếu như cô mang thai thật, thì làm thế nào chăm sóc cho Sính Đình được?
"Sính Đình, nếu như mà tôi mang thai, cô nói có nên để lại đứa bé này hay không?"
Đứa con là của Diệp Duệ nên cô cũng có chút bận tâm, sợ gặp Diệp Duệ lần nữa, đến lúc đó nhất định sẽ dây dưa không rõ với anh ta.
Sính Đình nhìn cô, theo tình cảnh bây giờ, có con thật rất phiền toái, hơn nữa ba của chúng lại còn là Diệp duệ, là thị trưởng thành phố.
Nhìn Lý Băng sau đó Sính Đình rất nghiêm túc nói.
"Nếu như thật sự mang thai, thì liền lưu lại đi!"
Dù sao hiện tại còn rất nhỏ, phải chờ biết được ý của Diệp Duệ đã rồi mới quyết định, có lẽ Diệp Duệ sẽ không cần đứa bé, có lẽ Lý Băng sẽ lưu lại nó.
Rất nhiều chuyện cũng không thể chắc chắn tuyệt đối, như cô và Mạc Thiên Kình, nghĩ đến ánh mắt chất vấn kia của Mạc Thiên Kình, Sính Đình cũng rất tức giận, vô cùng tức giận.
"Như vậy cũng tốt, đời này tôi vẫn còn không biết nên gả cho người nào, Như Diệp Duệ cũng sẽ không kém, không bằng liền lưu lại đi, đến lúc đó có thể là một quyêt định đúng đắn." Như vậy thì cô cũng sẽ có người thừa kế rồi !
"Cô quyết định là tốt rồi, chỉ là Băng, cô quyết định chờ ở chỗ này để sinh con sao? Tôi muốn đi du lịch!" Có lẽ rời khỏi thành phố nơi có Mạc Thiên Kình thì cô sẽ từ từ quên được anh, hiện tại có thể phải trở lại cuộc sống của chính mình rồi.
Nghĩ đến hiện tại anh có thể đang ôm Lam Thiến Thiến, có lẽ là đã làm loại chuyện đó rồi, nghĩ đến đây lòng của cô liền thấy rất đau.
Tình yêu chính là như vậy, ở tại thời điểm mình không biết lại tới, ngay cả chào hỏi cũng đều không thèm, chờ đến lúc muốn rời đi mới phát hiện ra lòng của mình đã từ từ trầm luân rồi.
"Nếu như cô thích thì chúng ta sẽ đi du lịch, ai cũng không nói cho biết, mang theo đứa nhỏ đi du lịch, chúng ta phải hưởng thụ cuộc sống của mình cho thật tốt. ’
Trước kia cô cũng rất muốn đi ra ngoài ngao du, nhưng vẫn luôn bận rộn, vô cùng bận, hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội, vậy thì đi ra ngoài ngao du thôi!
Sính Đình nghe Lý Băng nói vậy, cũng rất muốn đi, bản thân cô có rất nhiều tiền, trong tài khoản vẫn còn có rất nhiều tiền, đủ để cô sống hết năm nay, chỉ là cô vẫn nên thông báo cho ông nội một tiếng.
"Băng, cô còn cần phải xin nghỉ phép đúng không? ’
Sính Đình nhìn Lý Băng, nói thế nào Lý Băng cũng là thủ hạ của Mạc Thiên Kình, tất nhiên là phải xin phép rồi.
Lý Băng nhìn Sính Đình, cười yếu ớt nói.
"Tôi hiện tại liền gọi cho Mạc Thiên Kình xin phép nghỉ."
Lý Băng cầm điện thoại lên bấm số của Mạc Thiên Kình.
Mạc Thiên Kình mới vừa hết bận liền đến bệnh viện, nhìn Lam Thiến Thiến đang nằm ở trên giường bệnh, trong lòng có chút xấu hổ.
"Alo, Mạc thượng tướng, tôi là Lý Băng, tôi có việc xin nghỉ phép một thời gian, đại khái khoảng một hai năm, nếu như không đáp ứng, vậy thì tôi liền từ chức!"
Lý Băng mở cả loa ngoài, Mạc Thiên Kình nghe được rất rõ ràng, không khỏi nhíu mày, đây mà là xin nghỉ một thời gian sao?
Nhưng vừa nghĩ tới Sính Đình bây giờ cùng cô ở chung một chỗ, coi như không muốn đồng ý cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.
"Thiên Kình. . . . . . Thiên Kình. . . . . ."
Trong mơ hồ, Lam Thiến Thiến vẫn gọi tên của Mạc Thiên Kình ra, âm thanh rất mềm mại, nghe hình như là. . . . . .
Sính Đình sắc mặt rất là không tốt, Lý Băng nhìn Sính Đình, không ngờ Mạc Thiên Kình cư nhiên lại đang cùng Lam Thiến Thiến lên giường, tức chết cô rồi!
Nếu không phải thì sao tiếng kêu của cô ta lại mập mờ như vậy.
"Mạc Thiên Kình, anh thật sự là quá ghê tởm rồi! Tôi xin từ chức! Gian Phu Dâm Phụ!"
Lý Băng tức giận mắng to sau đó liền cúp điện thoại, nhìn Sính Đình sắc mặt trắng bệch, thật rất hối hận đã gọi điện thoại cho Mạc Thiên Kình. Có lẽ nếu không gọi điện thoại thì Sính Đình sẽ không khó chịu như vậy, đây đều là do cô làm hại.
"Băng, bây giờ chúng ta đi ngay thôi!"
Sính Đình nhìn ra ngoài cửa, cô hiện tại một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này, Mạc Thiên Kình, tôi mới rời khỏi biệt thự, làm sao anh đã có thể cùng Lam Thiến Thiến lên giường với nhau rồi.
Coi như anh và cô ta lên giường, chẳng lẽ lại không thể không nghe điện thoại sao?
Lòng thật đau, đau đến mức khiến cho hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, cô không bao giờ muốn nhìn thấy Mạc Thiên Kình nữa, cũng không muốn nghe anh giải thích nữa.
Lý Băng rất hiểu cảm giác của cô bây giờ liền gật đầu một cái.
"Cô chờ tôi một lát, tôi thu xếp một vài thứ chúng ta liền lập tức ra khỏi nước!"
Lý Băng gật đầu, gọi điện thoại cho Thủy Nhi nói mình cần nghỉ ngơi một thời gian sau đó liền tắt máy, không muốn bị bất cứ người nào quấy rầy.
Mạc Thiên Kình nghe thấy Lý Băng lớn tiếng mắng liền nhíu mày, anh mới vừa hết bận ngay cả nghỉ ngơi cũng không có thời gian, cô ấy thế nào lại tức giận như vậy, lại còn mắng anh là Gian Phu Dâm Phụ?
Chẳng lẽ là mới vừa rồi Lam Thiến Thiến trong giấc mơ gọi tên anh khiến cho cô ấy hiểu lầm?
Nghĩ đến cô tức giận cúp điện thoại, Mạc Thiên Kình có dự cảm chẳng lành, nhìn Lam Thiến Thiến đang ở trên giường một cái, liền gọi điện thoại bảo lão K tới nơi này,còn anh thì đi ngay đến biệt thự của Sính Đình.
Thủy Nhi nhận xong điện thoại của Lý Băng liền nhíu mày, sao lại gọi Mạc Thiên Kình là gian phu, câu tam đáp tứ, cô ấy còn muốn từ chức, nghe vậy cô cũng không hiểu ra sao.
Cầm túi lên Thủy Nhi liền đi ra ngoài, vừa lúc đó cũng nhìn thấy Liễu Nghị Hiên và Diêu tuyết ở ngoài cửa đi vào.
Đoạn thời gian này, Liễu Nghị Hiên đối với Diêu tuyết rất tốt, hình như đã từ trong bóng ma yêu thích Thủy Nhi đi ra, hai người hình như là đang yêu.
"Anh, em có việc đi ra ngoài một chuyến." Thủy Nhi nói một tiếng rồi rời khỏi nhà.
Mạc Thiên Kình đi đến biệt thự Sính Đình, cửa chính của biệt thự đã đóng kín, bên trong biệt thự không có một bóng người.
"Chẳng lẽ là đi ra ngoài mua đồ rồi sao ?"
Mạc Thiên Kình nhíu mày một cái, lấy điện thoại di động ra bấm số của Sính Đình, tắt máy!
Mạc Thiên Kình liền gọi cho Lý Băng , cũng là tắt máy!
Hai người phụ nữ này đang giở trò quỷ gì đây?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động liền reo lên, là điện thoại của Tiếu Thủy Nhi.
Liền cau mày nhận điện thoại.
"Mạc Thiên Kình anh rốt cuộc đã làm cái gì, tại sao Lý Băng phải nói anh là Gian Phu Dâm Phụ, đến rốt cuộc là anh đã làm cái gì rồi?"
Thủy Nhi thật rất lo lắng cho Lý Băng cùng Sính Đình, cô biết Lý Băng mắng Mạc Thiên Kình nhất định là vì Sính Đình, nhưng Sính Đình cũng đã mang thai sáu tháng rồi, cô ấy sẽ chấp nhận rời khỏi Mạc Thiên Kình sao?