Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình có chút tức giận chất vấn: "Thế nào, cậu chỉ quan tâm đến việc Sính Đình có phải sắp sinh con hay không chứ không quan tâm đến sống chết của Sính Đình đúng không!"
"Không phải như thế ông nội, cháu chỉ muốn biết Sính Đình đang ở chỗ nào, Sính Đình và đứa bé đối với con đều rất quan trọng!"
Mạc Thiên Kình không biết Ngọc Kỳ Lân làm sao lại nghĩ như vậy, nhưng hiện tại anh thật rất muốn biết Sính Đình đang ở nơi nào, có phải sắp sinh bảo bảo rồi không.
Kể từ sau chuyện của Lam Thiến Thiến thì Sính Đình liền rời bỏ anh, anh biết anh có lỗi, không nên tin vào lời của Lam Thiến Thiến mà không tin tưởng lời nói của cô, nhưng mà khi đó chứng cớ đều có cả, hơn nữa cô cũng đã thừa nhận, nên lúc đó anh cũng không có lý do đi tin tưởng cô được.
"Hừ. . . . . . Ta không biết cậu và Sính Đình đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta nói cho cậu biết, ta sẽ không nói cho cậu chỗ của Sính Đình đâu!"
Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình, ông hiện tại thật sự cảm thấy người đàn ông này có chút không nhờ vả được, cũng không biết tại sao lúc ấy ông lại đồng ý đem Sính Đình gả cho cậu ta.
Nếu không phải là ông cố chấp thì Sính Đình có thể sẽ tìm được người tốt hơn, tìm được hạnh phúc cho mình rồi.
Mà đây đã là lần thứ hai rồi: "Mạc Thiên Kình, cậu không quên lần trước cậu và cái cô Lina kia đã làm ra chuyện đen tối gì, lần này ta sẽ không tha thứ cho cậu đâu!"
Nghe Ngọc Kỳ Lân nói vậy, Mạc Thiên Kình lúc này mới phát giác được bản thân anh hình như lần này lại làm sai rồi.
Mạc Tử Khiêm nhìn Ngọc Kỳ Lân, biết tính khí của ông rất hay nổi nóng liền khuyên:
"Kỳ Lân, chuyện giữa những đứa nhỏ, những lão già như chúng ta làm sao sẽ hiểu rõ ẩn tình bên trong được, chúng ta vẫn không nên can thiệp vào vả lại Thiên Kình cũng không phải là người như thế."
"Không phải người như thế, chẳng lẽ ý ông nói Sính Đình nhà tôi sai sao? Mạc Tử Khiêm, ông không cần phải nói nữa, Sính Đình bỏ đi là vì cháu của ông, ông già tôi đây tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu ta!"
Coi như Sính Đình chịu tha thứ, ông nhất định cũng không tha thứ.
Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân, thật cảm thấy ông rất giống với Sính Đình, có nhiều lúc hay cố tình gây sự.
"Ông nội, ông nói cho cháu biết cô ấy đang ở nơi nào đi, cháu muốn cùng cô ấy nói chuyện một chút!"
Nếu như cô thật không có chút nào quan tâm đến anh, vậy thì bọn họ liền chia tay đi!
Mạc Thiên Kình ở trong lòng thầm nghĩ, trước kia anh cảm giác được Sính Đình là một cô gái tốt, mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng vẫn là một người hiểu chuyện, nhưng mà bây giờ xem ra hình như anh đã sai lầm rồi.
Cô cố tình gây sự, gây ra sự tình như vậy lại cư nhiên trốn đi, ngay cả cơ hội đối mặt trực tiếp nói chuyện cũng không cho anh, đây không phải là rất quá đáng sao?
"Ta không biết!"
Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình, thái độ của cậu ta làm cho ông rất tức giận.
Mạc Thiên Kình nhìn ông, gương mặt tuấn tú âm trầm không nói một tiếng nào, sau đó xoay người rời khỏi biệt thự.
Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình, tức giận phẫn nộ.
"Lão Ngọc, đừng nói nữa, để cho nó suy nghĩ thật kỹ, nó cũng đủ phiền não rồi!" Ông tin tưởng Mạc Thiên Kình không phải cái loại đàn ông không có trách nhiệm như vậy.
"Hừ. . . . . . Tôi mới không tin!"
Ngọc Kỳ Lân tức giận đằng đằng nói xong, thở phì phò cầm hành lý của mình đi khỏi biệt thự của Mạc gia.
Nước Mĩ, Los Angeles
Sính Đình nằm ở trên giường, vuốt cái bụng tròn vo của mình, nở nụ cười, ngồi bên cạnh là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, nhưng lại có đôi mắt màu xanh, trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ cưng chiều.
"Sính Đình, trong bụng của cô thật sự có hai bảo bảo sao?" Brian-Belle nhìn vào cái bụng to tròn của Sính Đình dịu dàng hỏi.
Brian Belle là người mang trong mình hai dòng máu Trung Mỹ mà Sính Đình và Lý Băng tình cờ quen được khi du ngoạn ở nước Mĩ . Anh có vóc dáng cao lớn uy mãnh, đẹp trai mê người, khi nhìn thấy Sính Đình vác cái bụng to bên bờ biển, lúc ấy anh còn tưởng rằng cô muốn tự tử, muốn đến cứu cô lại không ngờ người ta chỉ là ra ngoài hóng mát mà thôi.
Hai người cứ như vậy trò chuyện với nhau, sau đó trở thành bạn tốt.
"Vâng, bác sĩ đã nói như vậy!" Sính Đình vuốt bụng của mình, nơi này sẽ có hai bảo bảo, thật sẽ không biết là trai hay là gái!
Nghĩ đến đứa con trong bụng, trên mặt Sính Đình liền mang thêm nhiều phần nhu tình, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở chỗ này, cô cũng đã quen không có Mạc Thiên Kình ở bên cạnh, hơn nữa đã có bảo bảo làm bạn, cuộc sống của cô cũng không thấy tịch mịch, hơn nữa còn có Lý Băng và Belle!
"Ồ! Ba của đứa bé đâu?"
Belle nhìn Sính Đình, sắc mặt của cô quả nhiên lại ảm đạm xuống rồi.
Belle không phải cố ý muốn hỏi, chỉ là anh cảm thấy người phụ nữ này có rất nhiều bí mật, rất muốn tìm hiểu rõ.
"Thế nào, không thể nói sao?"
Belle nhìn Sính Đình, đột nhiên cầm tay của cô.
"Nếu như đứa nhỏ không có ba, có thể để cho tôi làm ba của chúng được không!"
Belle rất nghiêm túc hỏi làm Sính Đình sửng sốt một hồi, ngay sau đó liền nở nụ cười.
"Belle, anh nói cái gì vậy? Tôi sắp làm mẹ rồi, anh vẫn muốn theo đuổi tôi sao? Đã quá muộn rồi!"
Sính Đình căn bản sẽ không coi lời anh nói là sự thật, chỉ cảm thấy cái người này chắc là đang nói đùa, ai sẽ coi trọng một phụ nữ có thai như cô chứ.
Belle nhìn Sính Đình, nắm tay của cô, rất nghiêm túc sử dụng tiếng Trung Quốc mà anh mới vừa học được.
"Nắm tay nhau mà chết, sống bên nhau đến già! Người Trung Quốc các cô không phải có câu nói này sao? Tôi nghĩ tôi có thể làm được!"
Lời này của Belle khiến Sính Đình ngây ngẩn cả người, không ngờ Belle lại có thể biết dùng tiếng mình dạy cho anh mà thổ lộ với mình.
"Sính Đình, xem ra cái người phụ nữ có thai như cô vẫn còn rất được ưa chuộng đấy! Bụng to như vậy mà vẫn có đàn ông thích, hơn nữa lại còn là người khí khái đẹp trai như vậy!"
Lý Băng nói chuyện điện thoại xong đi vào phòng bệnh liền nghe thấy Belle đang tỏ tình, cô vẫn cảm giác Belle đối với Sính Đình có cảm tình, không ngờ thật sự thích Sính Đình như vậy.
Sính Đình nhìn Lý Băng, nhỏ giọng trách cứ:
"Băng, không nên nói đùa như vậy, Belle chỉ đang nói đùa với tôi thôi, anh ấy thích hợp với một cô gái tốt hơn!" Cô là một bà mẹ đơn thân chẳng có chỗ nào thích hợp với anh cả.
Belle nghe Sính Đình nói vậy liền lập tức cầm lấy tay cô nói:
"Không, không, không phải nói đùa, tôi rất nghiêm túc, tôi muốn làm cha của đứa nhỏ, làm chồng của em!"
Belle rất nghiêm túc nói, một tràng bằng tiếng Trung coi như rất lưu loát, tiếng Trung của anh cũng không tính là kém, lời của bọn họ anh nghe vẫn có thể hiểu được.
Anh thật rất yêu thích Sính Đình, cô là người không che giấu tâm tình, cũng không che giấu tính cách của mình, cương trực ngay thẳng, so với cái những cô gái ở nước Mĩ thì cứng cỏi hơn nhiều!
Sính Đình nhìn Belle rồi lại nhìn sang Lý Băng, thật không biết nên nói cái gì.
"Belle, đợi Sính Đình sinh bảo bảo xong đã, anh như vậy sẽ bị dọa đến bảo bảo đấy!"
Lý Băng nhìn Belle có chút kích động, vội vàng kéo tay của anh ra, Belle thấy Lý Băng nói vậy cũng lập tức thu tay lại.
"Em yên tâm, có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để cho em chịu bất kỳ ủy khuất gì ."
Belle thật rất thích Sính Đình, mặc dù cô mang thai, nhưng lại không có chồng, cũng chưa có kết hôn nên anh vẫn có thể theo đuổi.
Anh không quan tâm Sính Đình có đứa bé hay không, anh chỉ quan tâm đến người phụ nữ Sính Đình mà thôi.
Sính Đình nhìn anh, đang muốn giải thích, liền cảm thấy từng cơn đau đớn cuốn tới, khiến cho cả người vô cùng khó chịu.
"Băng, tôi hình như bắt đầu đau bụng sinh rồi !"
Sính Đình ôm bụng, nằm ở trên giường, còn hai ngày nữa mới đến ngày dự sinh, bảo bảo sẽ không nói trước mà đi ra ngoài chứ!
"Đừng sợ, đau bụng cũng rất mau sẽ sinh bảo bảo!"
Lý Băng không hề có kinh nghiệm nói, cả người cô cũng đang toát hết mồ hôi lạnh.