Ngọc Kỳ Lân đi theo Lý Băng trở lại chỗ của Sính Đình, ngôi nhà này nhìn cũng không tệ, sau đó lại nhìn sang chàng trai tên Belle anh tuấn cao lớn bên cạnh. người đàn ông này dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, hơn nữa đối với người lớn cực kỳ lễ phép, không hổ là bạn của cháu gái bảo bối của ông. Nếu Sính Đình muốn gả cho cậu ta, ông cũng sẽ đồng ý, chỉ là tạm thời ông sẽ không đồng ý, còn phải tiếp tục khảo nghiệm đã.
Mạc Thiên Kình đi theo tới cửa liền dừng lại, nhìn Lý Băng dẫn Ngọc Kỳ Lân đi vào biệt thự, anh biết, Sính Đình cũng đang ở đây.
Chỉ là tạm thời vẫn không thể đi vào, nếu như anh cứ như vậy đi vào, Sính Đình nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ, hơn nữa nói không chừng sẽ cầm cây chổi đuổi anh ra ngoài, như vậy thật mất mặt!
Nhưng nhìn thấy người đàn ông kia và Ngọc Kỳ Lân vừa nói vừa cười, Mạc Thiên Kình cảm thấy rất không thoải mái, người đàn ông này hình như cùng Sính Đình có quan hệ rất tốt.
Nếu quả như thật như vậy, lần này Ngọc Kỳ Lân nói không chừng sẽ bảo Sính Đình đem theo con anh gả cho người nước ngoài kia?
Nghĩ tới đây, Mạc Thiên Kình thật sự đứng ngồi không yên, nhìn bọn họ đi vào biệt thự, nhìn bọn họ đi lên lầu, Mạc Thiên Kình thật rất muốn đi theo sau.
Lấy điện thoại di động ra, trong lòng vô cùng thấp thỏm bấm số điện thoại của Sính Đình.
Sính Đình ở bên trong phòng cho bảo bảo ngủ, nhìn hai bảo bảo mềm mại nằm bên cạnh, tâm tình tốt rất nhiều, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một hồi tiếng vang, tiếp theo đó là tiếng nói chuyện của Belle và Lý Băng còn có tiếng của ông nội nữa.
Sính Đình liền vội vàng đứng lên đi ra ngoài, đã nhìn thấy ông nội đi đằng sau lưng Belle, mang trên mặt nụ cười thỏa mãn.
"Ông nội!"
Sính Đình đứng ở cửa gọi, nhìn thấy ông nội đi lên lầu liền xông tới ôm chầm lấy ông, nước mắt không kìm được thi nhau rơi xuống.
Ngọc Kỳ Lân vỗ nhè nhẹ vào lưng Sính Đình, chóp mũi không nhịn được chua xót.
"Đứa nhỏ này, không việc gì rồi!"
Sính Đình vẫn khóc thút thít, ôm lấy ông, cảm thụ vòng ngực ấm áp của ông, lâu như vậy không gặp, trong khoảng thời gian này, cô thật rất muốn gặp ông người thân duy nhất của cô trên thế giới này!
Ngọc Kỳ Lân đẩy Sính Đình ra, sau đó nhìn chằm chằm Sính Đình dò xét một phen, đau lòng nói.
"Hình như gầy đi rất nhiều!" Ông nhớ lần trước nhìn thấy Sính Đình lúc đó cháu ông đẹp mắt hơn rất nhiều, không giống như hiện tại, không có tinh thần phấn chấn chút nào.
Sính Đình bị ông nói vậy nhịn không được liền phản bác.
"Ông nội, con đã sinh bảo bảo, dĩ nhiên là phải gầy đi rồi, chẳng lẽ còn muốn giống như trước đây bê cái bụng to như vậy sao? Thật xấu xí!"
Sính Đình làm nũng nói, Ngọc Kỳ Lân nhìn cháu gái, ha ha cười lên.
"Làm sao mà xấu được, phụ nữ có thai là đẹp nhất! Nhưng mà bây giờ cháu cũng nên mang ta đi nhìn một chút hai đứa cháu cố của ta chứ."
Ngọc Kỳ Lân nói xong liền đi vào bên trong, Sính Đình đi theo ở phía sau.
Mới vừa đi vào trong phòng, đã nhìn thấy để điện thoại di động ở trên bàn lóe sáng, Sính Đình cau mày đi tới, nhìn thấy trên màn hình hiện lên số của Mạc Thiên Kình liền cuống quít cắt đứt!
"Điện thoại của ai mà khẩn trương như vậy, không phải Mạc Thiên Kình chứ !" Ngọc Kỳ Lân nhìn Sính Đình cuống quít cúp điện thoại liền suy đoán, tên tiểu tử kia gọi điện thoại tới đây làm cái gì!
Sính Đình cuống quít che giấu, nhàn nhạt cười một tiếng, nắm chặt điện thoại ở trong tay.
"Không phải, một người đáng ghét thôi!"
Tuy nói như thế, nhưng là lòng vẫn bất an, mới vừa nhìn lén một cái thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Mạc Thiên Kình. Thấy vậy liền cảm thấy rất bất an, anh gọi nhiều như vậy cho cô làm gì!
Không phải muốn tới đòi bọn trẻ chứ!
Nhưng không thể nào như vậy được, anh ấy làm sao biết được cô đã sinh đứa bé chứ!
"Tích tích. . . . . . Tích tích. . . . . ."
Tiếng báo có tin nhắn lại vang lên, Sính Đình lúng túng cười cười, mở ra xem, cũng là của Mạc Thiên Kình.
"Sính Đình, chúng ta có thể gặp mặt không, anh có lời muốn nói cùng với em!"
Gặp mặt?
Chẳng lẽ anh ấy biết cô ở nước Mĩ, tim Sính Đình lộp bộp nhảy một cái, nhìn ông nội, không phải ông nội cô đem theo Mạc Thiên Kình tới đây chứ!
"Sính Đình, sao vậy, là tin nhắn của Mạc Thiên Kình sao?"
Ngọc Kỳ Lân có chút ngạc nhiên, ánh mắt của Sính Đình tràn đầy hoài nghi, chẳng lẽ là hoài nghi ông và Mạc Thiên Kình cùng một phe?
Sính Đình nhìn Lý Băng và Belle, gật đầu một cái.
"Ừ, anh ấy hỏi tôi có thể gặp mặt hay không, ông nội, chẳng lẽ ông mang theo anh ấy tới đây sao?"
Trong lòng của Sính Đình rất thấp thỏm liền hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Làm sao có thể, làm sao ta có thể đem địa chỉ của con nói cho tên tiểu tử ngu ngốc kia được. Sính Đình, nói cho ông biết, tiểu tử ngu ngốc kia biết con ở nơi này sao?"
Sính Đình nhìn ông nội nói: "Không biết, anh ấy nhắn tin cho cháu, nói muốn cháu cùng anh ấy gặp mặt!"
Sính Đình cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ anh luôn cho rằng cô ở chỗ này, cũng biết được cô đã sinh bảo bảo, có phải mượn cơ hội này tới đây nơi này tìm cô để đòi bảo bảo hay không?
Ngọc Kỳ Lân nhìn cô, suy tư nói.
"Vậy cháu cũng không cần để ý cậu ta làm gì!"
Ông cũng không tin, cô không để ý tới ông mà đi dây dưa với tiểu tử ngu ngốc kia ?
"Dạ!" Sính Đình gật đầu một cái, có lẽ cô sẽ không gửi tin trả lời, như vậy cũng tốt.
Sính Đình vừa mới nghĩ vậy thì âm báo tin nhắn lại vang lên.
Sính Đình mở ra xem, vẫn là Mạc Thiên Kình .
"Anh bây giờ đang ở Los Angeles, trước cửa nhà của em, anh có lời muốn nói với em! Đi ra ngoài nhìn một chút, anh ngồi trong chiếc xe màu đen!"
Sính Đình xem xong tin nhắn, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên, đỗ trước cửa là một chiếc ô tô màu đen.
Ngọc Kỳ Lân thấy Sính Đình đi tới đó, cũng đi theo nhìn.
"Thế nào? Ở cửa sao lại có nhiều hơn một chiếc xe!"
"Là Mạc Thiên Kình, anh ấy đã tìm được con!"
Sính Đình nhàn nhạt nói, trong giọng nói kìm được hốt hoảng.
"Muốn đi gặp anh ấy sao?"
Lý Băng đi tới, nghe Sính Đình nói vậy, cũng rất là lo lắng, Mạc Thiên Kình tìm được Sính Đình, thì không phải là rất nhanh, Diệp Duệ cũng sẽ tìm đến cô. Lý Băng nhìn vào bụng mình, nếu như Diệp Duệ biết cô mang thai đứa bé của anh, nếu không phải tới giành đứa bé thì sẽ là buộc cô phải phá thai!
Nghĩ tới điều này, cả người Lý Băng cũng thấy luống cuống, nếu như Diệp Duệ chỉ là một thị trưởng bình thường vậy thì cũng không có quan hệ gì, đáng chết là võ công của anh so với cô tốt hơn nhiều, cô căn bản không phải là đối thủ của anh.
Càng nghĩ, lòng của Lý Băng lại càng hốt hoảng bất an.
"Tôi cũng không biết, Lý Băng, cô giúp tôi đi nói với anh ấy, nói rằng tôi không muốn gặp, không muốn cùng anh ấy dây dưa, bảo anh ấy không nên tới tìm tôi nữa! Để cho anh ấy có thể sống cùng Lam Thiến Thiến thật tốt!"
Sính Đình nghĩ đến Lam Thiến Thiến, lại nghĩ đến hôm đó Mạc Thiên Kình không đẩy cô ta đang dựa vào trong ngực mình, tim liền đau nhói, rất khó chịu.
"Sính Đình, nếu anh ấy đã biết rồi, cô cũng nên để cho anh ấy đi lên, hai người các cô nói chuyện với nhau cho rõ ràng, dù sao cũng còn hơn đay dưa không rõ như vậy!"
Lý Băng không thể không thừa nhận, cô có lòng riêng, chờ Sính Đình cùng Mạc Thiên Kình nói rõ ràng, cô cũng có thể đi theo Sính Đình, sinh con xong lại nói tiếp.
Sính Đình nhìn chiếc xe ô tô phía dưới, Mạc Thiên Kình đang ở bên trong, đứa bé nói thế nào cũng không thể che đậy được, biện pháp duy nhất chính là ngả bài, nói cho rõ ràng, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt!
"Ông nội. . . . . ."
"Bản thân cháu hãy tự quyết định, nếu như muốn cho rõ ràng, thì nói rõ ràng cũng tốt!"
Dù sao bọn họ là do ông một tay tác hợp, hơn nữa nói Mạc Thiên Kình tốt cũng là ông, hiện tại không bằng chính bọn chúng nói cho rõ ràng, như vậy đối với ai cũng đều tốt cả!