"Thủy Nhi, có lẽ chuyện không phải như vậy, em không được nói lung tung, nếu nói lung tung sẽ hại chết người đấy!"
Liễu Nghị Hiên nhìn mặt của Sính Đình xám lại nhưng vẫn cố mỉm cười, không kìm được mà trách mắng Thủy Nhi, sao cô lại gào lên như vậy, không nhìn thấy mặt của Sính Đình đang trắng bệch ra sao?
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, giờ phút này sắc mặt trắng bệch đi, không có chút huyết sắc nào, cô ấy đang cắn chặt cánh môi, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tại sao, tại sao có thể như vậy!
Mạc Thiên Kình, làm sao anh có thể làm như vậy!
Lần thứ ba, đây là lần thứ ba anh cư nhiên làm ra chuyện như vậy!
Sính Đình khổ sở nhắm mắt lại, nhớ lại kinh nghiệm của hai lần trước, đau lòng đến không thở được, giọng nói cũng tắc nghẹn lại.
Không, cô phải tin tưởng Mạc Thiên Kình, lần này không thể giống như hai lần trước nữa, cô phải tin tưởng Mạc Thiên Kình, chờ anh quay trở về giải thích với cô!
Sính Đình lắc lắc đầu, để cho tư tưởng hỗn loạn của mình bay đi, để cho bản thân có thể thật bình tĩnh!
"Sính Đình, muốn khóc thì cứ khóc đi!"
Thủy Nhi nhìn Sính Đình cắn môi, đôi môi bị cắn đến bật cả máu, nhưng cô ấy lại không chịu khóc ra tiếng, có thể muốn ngậm khổ sở vào trong.
"Sính Đình, có lẽ cái tôi nhìn thấy chỉ là bề nổi mà thôi, sự thật chỉ sợ cũng không phải là như vậy, hoặc là Mạc Thiên Kình bị mất trí nhớ, hoặc là. . . . . ."
"Liễu tiên sinh, anh không phải nói nữa, tôi biết rất rõ, tôi biết nên tôi sẽ chờ anh ấy trở về để giải thích cho tôi!"
Nếu như anh thật sự là phản bội lại tình cảm của chính mình, không yêu cô như lời anh đã nói thì cô sẽ rời đi.
Cô sẽ cho anh thêm một cơ hội để giải thích, biêt vậy nhưng tâm vẫn thấy rất đau. . . . . . Đau đến không thể thở được. . . . . .
Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, không ngờ lần này cô lại không nổi giận, xem ra nữ cảnh sát kiên cường trong tình yêu cũng có lúc mềm yếu như vậy.
Chỉ là dáng vẻ này của cô thật sự lại khiến cho người ta thấy lo lắng, Mạc Thiên Kình, lần này đến tột cùng anh đã xảy ra chuyện gì chứ.
"Anh, anh có thể xác định vị trí cụ thể không?"
Nếu như có thể tìm được vị trí chính xác thì bọn họ có thể mang Mạc Thiên Kình trở về.
Liễu Nghị Hiên liền lắc đầu:"Không làm được, năng lực của anh có hạn, anh có thể trực tiếp đi đến chỗ của anh ta, nhưng mà lại không thể tìm được vị trí cụ thể!"
Nhưng bây giờ thể lực của anh rất suy yếu, cũng sắp duy trì không nổi nữa rồi.
"Vậy anh mau đi tìm anh ấy trở lại đi!"
Thủy Nhi lôi kéo cánh tay của anh trai nói, Liễu Nghị Hiên bị cô lay mạnh đến nỗi sắp ngất xỉu, Thủy Nhi thấy vậy liền giật mình.
"Thật xin lỗi, nhưng anh có thể cần nghỉ ngơi một thời gian mới có thể đi được!"
"Liễu tiên sinh, tốt nhất anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi biết được anh ấy không chết là tốt lắm rồi, về phần anh ấy có trở về hay không thì cứ để anh ấy tự quyết định!"
Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, sắc mặt của cô thật rất yếu ớt, hình như so với anh còn thảm hơn nữa.
"Sính Đình, cô thật không có ý định gọi anh ấy trở về để hỏi rõ ràng sao?"
Thủy Nhi thật không hiểu được, lúc không tìm được Mạc Thiên Kình thì cô ấy lo lắng không yên, bây giờ tìm được rồi mà lại còn trong tình huống như vậy nữa, tại sao cô ấy lại không có chút lo lắng nào chứ!
Sính Đình nhìn Thủy Nhi, nhàn nhạt nói.
"Nếu như anh ấy thật sự nghĩ tới mẹ con tôi thì sẽ trở lại để giải thích với tôi, tự anh ấy sẽ trở về, còn nếu như anh ấy không muốn về có gọi đi chăng nữa cũng phí công mà thôi, người đã vô tâm cần gì phải làm vậy!"
Còn không bằng để cho cô tự ảo tưởng, có lẽ Mạc Thiên Kình chỉ là gặp dịp thì chơi, hoặc là bị mất trí nhớ!
"Sính Đình, cô thật. . . . . ."
Thủy Nhi còn muốn nói thêm điều gì liền bị Liễu Nghị Hiên kéo lại: "Đừng như vậy, để cho cô ấy tự mình quyết định đi!"
Cô ấy có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, như vậy mới có thể đem bi thương giảm xuống giá trị nhỏ nhất.
Thủy Nhi nhìn Sính Đình, tức giận đến dậm chân.
"Thủy Nhi, Liễu tiên sinh, tôi đi về trước đây!"
Cô còn có các con, còn có ông nội. . . . . .
Sính Đình mới vừa đứng dậy đi hai bước, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, cả người liền ngã xuống. . . . . .
"Sính Đình. . . . . ."
Thủy Nhi vội vàng đỡ lấy Sính Đình, Liễu Nghị Hiên cũng vội vàng tới giúp một tay!
"Anh, gọi điện thoại cho bác sĩ đi!"
Thủy Nhi liền la to, Liễu Nghị Hiên vội vàng ôm lấy Sính Đình sử dụng Siêu Năng Lực trực tiếp đi đến bệnh viện!
Mà lúc này tại ngôi nhà cổ bên trong vườn, Mạc Thiên Kình không thể chịu nổi mà đẩy Hoàng Hiểu Oánh đang bám dính vào người mình như đỉa ra, hết sức tức giận, anh đã gặp qua nhiều người phụ nữ không biết xấu hổ, nhưng vẫn chưa gặp người nào không biết xấu hổ đến như thế này!
Anh cũng đã nói rõ là không thích cô ta rồi, nhưng không ngờ cô ta vẫn mặt dày liều chết dây dưa, còn muốn cùng anh lên giường nữa. Đã thế lại còn rất trơ trẽn vừa ôm vừa hôn anh, rồi lại cởi quần áo ra để quyến rũ anh, làm cho anh thấy thật phiền!
"Hoàng Hiểu Oánh, nếu mà cô cứ như vậy thì tôi sẽ không khách khí đâu!"
Mạc Thiên Kình không chút nể nang gỡ tay của Hoàng Hiểu Oánh ra, cô ta cư nhiên to gan đưa tay sờ vào tiểu JJ của anh, thật sự là quá trơ trẽn mà.
Hoàng Hiểu Oánh vẫn không hề ngượng ngùng mà lấy tay mân mê đôi môi đỏ mọng.
"Mạc Thiên Kình, chỉ cần anh đồng ý lên giường với em một lần này thôi , sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa!"
"Hoàng Hiểu Oánh, làm sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy, cô như vậy là đang quấy rối tình dục đấy!"
Mạc Thiên Kình thật không ngờ cô ta lại vô liêm sỉ như thế, đến anh cũng còn phải đỏ mặt mà cô ta lại cứ tra ra đó, thậm chí còn làm ra hành động như vậy.
Hoàng Hiểu Oánh mị hoặc cười lên khanh khách.
"Mạc Thiên Kình, anh bây giờ mới biết tôi quấy rối tình dục anh sao? Nói thật, tôi rất muốn lên giường với anh, chỉ cần một lần thôi là tôi mãn nguyện rồi! Nếu như anh không đáp ứng thì tôi liền bỏ thuốc!"
Chỉ tiếc là nơi này lại không có thuốc, nếu không thì Mạc Thiên Kình nhất định sẽ rơi vào trong vòng tay của cô, anh tuấn tú như vậy, lại nam tính như vậy nhìn cái ** kia, nhất định so với Triệu Đình dũng mãnh hơn nhiều!
Mạc Thiên Kình bị lời nói của cô ta làm cho tức chết, tại sao trên đời lại có thể có người đàn bà không biết xấu hổ như vậy!
Thật rất muốn đá bay cô ta ra ngoài!
"Hoàng Hiểu Oánh, nếu cô còn ở đây nữa thì tôi thật sự sẽ không khách khí đâu!" Cô ta cư nhiên lại còn thừa cơ nắm tiểu JJ của anh nữa chứ!
"Mạc Thiên Kình, anh sợ cái gì, anh nhìn xem bây giờ không phải đã có phản ứng rồi sao?"
Hoàng Hiểu Oánh nắm vào chỗ đó của Mạc Thiên Kình, nơi này vừa cứng rắn lại vừa dài, chỉ mới vuốt ve mà cô ta đã muốn rồi.
Mạc Thiên Kình vừa tức vừa thẹn, vội vàng hất tay Hoàng Hiểu Oánh ra, nhưng Hoàng Hiểu Oánh lại nắm thật chặt, âm thầm dùng sức làm Mạc Thiên Kình không nhịn được hô lên một tiếng.
Dù nói thế nào, cho dù anh có khống chế đi chăng nữa thì cũng không bằng cô ta, bởi vì giờ phút này cô ta đang cầm mệnh căn của anh, hơn nữa nó lại yếu ớt như vậy.
Hoàng Hiểu Oánh nghe thấy anh rên rỉ, vội vàng thuần thục vuốt ve mấy cái, Mạc Thiên Kình như sắp phát điên, anh cũng đã lâu không có chạm vào phụ nữ mà bây giờ lại bị trêu đùa như vậy nếu nói không có phản ứng thì chính là giả.
Nhưng cho dù anh có muốn thì anh cũng không thể phản bội lại Sính Đình, nếu như lần này anh thỏa hiệp với cô ta vậy thì anh và Sính Đình cũng coi như xong rồi.
Mạc Thiên Kình biết rõ tính khí của Sính Đình, nếu như anh và Hoàng Hiểu Oánh có quan hệ, thì cả đời này anh cũng không có cách nào được Sính Đình tha thứ.
Chết thì chết thôi! Mạc Thiên Kình liền nâng tay phải lên, đánh một quyền vào Hoàng Hiểu Oánh lúc này đang không hề đề phòng.
Hoàng Hiểu Oánh không nghĩ tới Mạc Thiên Kình không bị mình quyến rũ, mà lại còn đấm một cái vào bụng của cô ta, đau đến mức phải lập tức buông tay ra, ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.