Mạc Thiên Kình tức giận nhìn cô, sắc mặt thật sự không tốt: "Ngọc Sính Đình, lần này là thật!"
Đáng chết, tại sao một chút phản ứng mình cũng không có?
Sính Đình nghe anh nói, sắc mặt lập tức thay đổi, thực sự bị cô đá tới như vậy sao! Cô hình như không dùng hết sức a!
"Mạc Thiên Kình, tôi chỉ đạp nhẹ một cái!"
Sính Đình giải thích thật sự cô không dùng hết sức, nhưng khi nhìn sắc mặt của Mạc Thiên Kình, có vẻ rất nghiêm trọng đi?
"Anh mặc kệ, nếu sáng sớm ngày mai nó không vểnh lên, em phải chữa cho anh!"
Trong lòng Mạc Thiên Kình cũng không khẳng định là không được, chỉ vì tối nay anh muốn ngủ trên cái giường này!
Sính Đình vẻ mặt không hiểu, "Tại sao phải đến sáng mai?"
Mạc Thiên Kình hung dữ trừng mắt nhìn cô, mang ý xấu nói bên tai cô.
"Chẳng lẽ em không biết vào mỗi sáng sớm, người đàn ông sẽ thần bột (*cứng buổi sáng) sao?"
"Còn có chuyện như vậy?"
Sính Đình lớn tiếng nói, giống như nghe được chuyện đại sự gì, nhưng thật ra cô lại hi vọng nơi nào đó của anh tắt lửa luôn, tối thiểu trong thờigian bọn họ chung sống cô sẽ an toàn!
Sính Đình gật đầu một cái, ngủ thì ngủ, tối nay xem ra anh bị thương không nhẹ, cô ra ngủ ở ghế sa lon một lần nữa vậy!
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ là hình như cô đặc biệt có duyên với ghế sa lon!
Chỉ là. . . . . .
"Mạc Thiên Kình, anh kéo tôi làm gì?"
Cô đang nghĩ tại sao mình không rời giường được, không ngờ Mạc Thiên Kình này lại kéo lại, cô không vui nhìn anh chằm chằm.
Mạc Thiên Kình nhỏ giọng nói.
"Anh bị như vậy rồi, em còn trốn đi đâu!"
Mặc dù không thể làm, nhưng tối thiểu vẫn có thể ôm ấp, vẫn có thể giày xéo chứ!
Sính Đình liếc nhìn gương mặt rất đáng ghét của Mạc Thiên Kình, lại trở về ổ chăn.
Thôi, dù sao cũng không còn lực sát thương, cô cũng không so đo, vừa ngồi máy bay trở về, lại lăn qua lăn lại như vậy cô thật sự là rất mệt nhọc.
Bất chấp tất cả, lật người liền ngủ thiếp đi!
Mạc Thiên Kình nhìn cô ngủ, nhăn màyrất không hài lòng.
Vốn còn muốn hôn cô một cái, không ngờ cô lại coi anh như không khí, không thèm để ý tới!
Giận dỗi trừng mắt tiểu đệ đệ nhũn như con chi chi của mình, Mạc Thiên Kìnhnằm xuống, hai người ngủ đưa lưng về phía nhau, cả đêm bình an vô sự!
Sáng hôm sau, tự nhiên hai người tỉnh lại, Sính Đình mở mắt ra, nhìn thấykhuôn mặt phóng đại của người đàn ông hiện ra ở trước mặt mình, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị anh hôn lên.
Sính Đình nhớ tới lời nói tối hôm qua của Mạc Thiên Kình, bàn tay bèn sờ vào chỗ kín của anh.
Cũng may, không có vểnh lên!
Mạc Thiên Kình toàn thân cứng đờ, đáng chết, người phụ nữ này có biết cô đang làm gì sao?
Anh là thật vất vả mới dập tắt được lửa dục, cô như vậy có tính tự đưa mình tới cửa hay không!
"Đây là em tự tìm!"
Mạc Thiên Kình thì thào nói, Sính Đình còn chưa kịp phản ứng, Mạc ThiênKình đã lật người đè cô ở phía dưới, điên cuồng hôn lên mặt cô như mưarơi.
Sính Đình vội vàng dùng tay đẩy anh ra, chỉ là Mạc Thiên Kình hôm nay trở nên rất mạnh mẽ, cô bị anh đè chặt phía dưới!
"Ô ô. . . . . ."
Sính Đình phản kháng, thân thể giãy dụa không chịu yên, lửa dục lập tức bịkích thích, Mạc Thiên Kình hai mắt tràn đầy lửa dục, giương mắt chăm chú nhìn Sính Đình.
Sính Đình bị ánh mắt của anh làm cho giật mình.
Đó là ánh mắt dục vọng a, cô còn nhớ rất rõ.
" Mạc Thiên Kình, anh đừng làm loạn a, tôi cho anh biết, mặc dù anh bấtlực, nhưng như vậy cũng vô ích, tôi sẽ tìm bác sĩ cho anh, tôi sẽ chữalành cho anh! Ưmh. . . . . ."
Sính Đình chưa dứt lời đã bị MạcThiên Kình hung hăng hôn, người phụ nữ đáng chết, lại còn nói anh bấtlực, giờ phút này nơi nào đó của anh bành trướng sắp nổ tung, ai nói bất lực!