Cố Nam Nam phát sốt thật sự lợi hại, miếng dán hạ sốt và băng gối trên đầu đều đã thay đổi rất nhiều lần, cũng đã uống thuốc, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh cũng trở nên lo lắng theo, "Bà chủ, nếu không đưa đến bệnh viện đi!”
Trước mắt, cũng chỉ có thể đưa đến bệnh viện.
“Được, tôi đi lấy xe, cô đỡ người lên xe cho tôi đi.”
Lâm Khả Nhi tháo tạp dề xuống, lập tức đến gara lấy xe.
Xe chạy đến trước cửa tiệm, cũng đã nhìn thấy Mặc Lệ Tước đang đứng ở cửa.
Lâm Khả Nhi và nhân viên cửa hàng ôm Cố Nam Nam từ trong phòng ra.
Lúc này Cố Nam Nam đang trong trạng thái hôn mê, nghiễm nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Lâm Khả Nhi nhíu mày, lạnh giọng, “Anh đến đây làm gì, nơi này không chào đón anh.”
Rồi cố gắng đưa Cố Nam Nam lên xe.
Hắn chắn trước mặt cô, “Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Khả Nhi cảm thấy câu hỏi này thật sự rất buồn cười, xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ hắn không biết, sở dĩ Nam Nam biến thành như thế này, cuối cùng là bởi vì ai!
Lâm Khả Nhi thật muốn chửi mẹ nó.
“Anh vẫn còn mặt mũi hỏi tôi câu này sao, tôi còn hỏi anh, rốt cuộc hôm nay anh đã làm gì cậu ấy? Tại sao cậu ấy mắc mưa, còn bị sốt? Mặc Lệ Tước, anh đừng nói với tôi, cậu ấy trở thành như vậy không liên quan gì đến anh!”
Hận ý nảy sinh, cô nghiến răng, “Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”
Mặc Lệ Tước không tránh, mà bế Cố Nam Nam từ trong tay hai người lên, bế cô lên xe mình.
“Này, anh muốn làm gì, bỏ Nam Nam xuống mau.”
Lâm Khả Nhi bừng tỉnh, muốn đuổi theo, đáng tiếc Mặc Lệ Tước đã khởi động xe.
Nhanh chóng biến mất ở trước mặt cô.
………………
“Mẹ, chị, mọi người đang ở đâu, con lạnh quá, thật sự rất lạnh!”
Mặc Lệ Tước cả đêm không ngủ, dường như có chút mệt mỏi, nhưng khi nghe thấy âm thanh của Cố Nam Nam, lập tức mở to mắt ra.
Cô còn đang trong hôn mê, cánh môi tái nhợt, nhẹ nhàng mấp máy.
Như đang nói gì đó.
Hắn nắm lấy tay cô, áp sát lỗ tai vào.
Nghe được cô nói, “Ba ơi, con xin lỗi, đều là lỗi do con, nếu không phải con, ba cũng sẽ không trở thành như vậy, ba ơi, ba yên tâm, nhất định con sẽ kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền, chữa bệnh của ba, còn sẽ cố gắng quản lý công ty thật tốt, ba đừng lo lắng về những chuyện này, con gái sẽ giúp ba xử lý, cho nên, ba có thể mau tỉnh lại đi…… Ba, con lạnh quá, rất lạnh……”
Mặc Lệ Tước khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nhưng lại không đành lòng rời đi, vươn tay kéo chăn đắp lên người cô, cúi người dựa sát cơ thể vào cô, thậm chí còn vụng về an ủi, “Em lạnh tôi sẽ ôm em cho em ấm áp, em mệt mỏi tôi sẽ ở cạnh em, cho em tựa vào……”
Y tá vào phòng kiểm tra thấy một cảnh như vậy lập tức mặt đỏ tim đập, suýt nữa đã hét lên.
“Có một người chồng đẹp trai và dịu dàng như thế, vợ anh thật sự rất may mắn!”
Y tá kiểm tra xong, còn không quên buông vài câu với Mặc Lệ Tước.
Thông thường, Mặc Lệ Tước hầu như đều dùng im lặng để tiếp nhận, nhưng cuối cùng, thế nhưng Mặc Lệ Tước đã đáp lại, "Ừ.”
Chỉ cần một từ, cũng đã khiến cho y tá nở hoa.
Lúc đi ra đến hành lang còn nhịn không được, khẽ kêu lên hai tiếng.
Theo sau cũng truyền đến náo nhiệt không nhỏ.
“Oa, anh ấy thật sự rất đẹp trai! Lại còn rất dịu dàng nữa!”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi nói với các cô, cả đêm qua, anh ta vẫn luôn ở đây?”
“Thật vậy sao, a, tôi cũng đang trực ca đêm đây! Đến lúc đó còn có thể tìm một cơ hội để bắt chuyện với người ta!”
“Cô đang mơ mộng hão huyền sao? Đừng quên người ta đã có một cô vợ xinh đẹp như hoa.”
“Cái này tôi biết, chẳng qua chỉ là thưởng thức, ghen tị một chút cũng không được sao!”
……
Bên ngoài phòng bệnh đã có không ít âm thanh thảo luận.
“Các cô y tá, xin hỏi các cô có thể nhường một chút không. Chặn đường tôi rồi.”
Lâm Khả Nhi ôm một bó hoa tươi trong tay, mang theo trái cây xuất hiện ở hành lang bệnh viện.
Hôm qua, Mặc Lệ Tước đi quá nhanh, cái gì cũng không nói, cho đến sáng nay cô mới tra được địa chỉ bệnh viện mà Cố Nam Nam đang nằm.
Vội vàng chạy đến, đã nghe được y tá đang bàn luận về Mặc Lệ Tước.
Nghĩ đến tổn thương của Mặc Lệ Tước đối với Cố Nam Nam, cô không khỏi tức giận.
“Cô là ai!”
Y tá nhìn Lâm Khả Nhi với ánh mắt khinh bỉ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đồ trong tay cô, một y tá trong đó chế giễu nói: “Giả vờ thanh cao, rốt cuộc còn không phải đến để ngắm soái ca bên trong.”
Lâm Khả Nhi cũng lười so đo, chỉ lạnh lùng nói, “Nói xong chưa? Xong rồi làm ơn tránh ra.”
Y tá có chút không phục, vẫn chắn ở cửa.
Lâm Khả Nhi lấy điện thoại ra, tách tách ấn vào một dãy số, rất nhanh điện thoại cũng đã được kết nối, Lâm Khả Nhi vân đạm phong khinh lên tiếng, “Ba, bệnh viện của chúng ta là bệnh viện tư nhân cao cấp, thế nào những y tá vô dụng như vậy ba cũng tuyển vào được, ba có muốn đóng dấu vào thẻ không?”
Mấy y tá có chút cảnh giác, nhưng vẫn cảm thấy đối phương đang nói đùa.
Cho đến khi Lâm Khả Nhi nhìn vào thẻ y tá và gọi tên của một số người ra, lúc này những y tá ở đây mới trở nên hoảng hốt.
“Ba, cứ quyết định như vậy, con đến thăm một người bạn, lần sau con không hy vọng gặp phải loại y tá không chức nghiệp đạo đức này nữa.”
Lâm Khả Nhi rất tao nhã cắt đứt điện thoại, cười như không cười nhìn những y tá trước mặt, “Bây giờ có thể nhường đường chưa? Các người cản đường tôi thì nghe tôi nói, chó ngoan không cản đường, câu này lẽ ra phải nghe nói qua rồi chứ!”
Mấy y tá lập tức cúi đầu khom lưng, “Lâm, Lâm tiểu thư, chúng tôi không biết là cô, mong cô đại nhân bất kể tiểu nhân, bỏ qua cho chúng tôi lần này đi!”
“Tránh ra!”
“Vâng.”
Lâm Khả Nhi ôm hoa lạnh lùng đi vào.
Cắm hoa vào bình, đi đến trước giường bệnh của Cố Nam Nam.
Lúc này Cố Nam Nam còn đang hôn mê.
Lâm Khả Nhi kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi Mặc Lệ Tước, “Tình hình của cậu ấy thế nào?”
Mặc dù cô không sẵn lòng lắm, nhưng bây giờ ở đây, chỉ có một mình hắn.
Đối với tình hình của Nam Nam cũng rõ ràng hơn.
“Hạ sốt một ít, người còn chưa tỉnh lại!”
Mặc Lệ Tước nặng nề lên tiếng.
“Anh nói vậy không phải vô nghĩa sao chứ. Lời này mà tôi còn cần hỏi anh sao?” Lâm Khả Nhi không cho hắn sắc mặt tốt, “Ý của tôi là có vấn đề khác không?”
“Chẳng lẽ cô còn mong có vấn đề khác?” Mặc Lệ Tước hỏi lại.
Lâm Khả Nhi kinh ngạc, ngay sau đó phản bác, “Anh nói lời này, giống như Nam Nam sinh bệnh đều là do một tay tôi tạo thành, làm Nam Nam trở nên như thế này không phải đầu sỏ gây tội chính là anh sao?”
Mặc Lệ Tước: “……”
Lâm Khả Nhi khoanh hai tay trước ngực, dựa vào giường bệnh, lo lắng sẽ làm phiền đến cô, nên đè thấp giọng xuống một chút, “Tôi mặc kệ giữa hai người có chuyện gì, nhưng tôi chỉ muốn nói với anh rằng, Nam Nam cậu ấy là một người có nội tâm yếu ớt, đừng nhìn vào vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu ấy như vậy. Cho nên, nếu anh không yêu cậu ấy, chỉ muốn lợi dụng cậu ấy, vậy thì xin anh hãy buông tay, mục đích của anh đã sớm đạt được rồi phải không?”
Mặc Lệ Tước muốn làm gì, mặc dù cô không thể đoán ra toàn bộ, nhưng cũng có thể biết được đại khái.
Về vấn đề hắn thích ai, gần đây cô mới biết được từ miệng của Lâm Lập Phong.
“Mục đích của tôi?”
Mặc Lệ Tước đứng dậy đi đến ban công, châm một điếu thuốc, im lặng hút, sau một hồi lâu mới lên tiếng, “Cuối cùng là tôi có mục đích gì, Lâm tiểu thư không ngại đến nghe một chút chứ.”
“Mặc Lệ Tước, có một số điều tôi không muốn hiểu rõ như vậy, cũng không phải tôi sợ anh, chỉ là tôi không muốn Nam Nam biết được mà khổ sở mà thôi.”
“Ồ?” Hắn hơi khơi gợi cặp lông mày đẹp, “Cô muốn như thế, tôi thật sự cảm thấy rất thích thú.”
Lâm Khả Nhi di chuyển bước chân đi đến ban công, nhìn mặt trời buổi sáng đang từ từ dâng cao, cô lên tiếng thật khẽ, “Anh đối với em gái anh……”
“Ai nói với cô?”
Giọng nói còn chưa được ghi lại, đã bị Mặc Lệ Tước cắt ngang.
“Như thế là sự thật?”
Ban đầu cô còn chưa tin, bây giờ xem ra là thật sự không thể nghi ngờ.
Cả người Mặc Lệ Tước tràn ngập khí lạnh, ánh mắt cũng trở nên u ám, “Nói cho tôi, ai nói với cô.”
Chuyện này người biết đến cũng không nhiều.
Tại sao cô lại biết.
Lâm Khả Nhi cũng không bị ánh mắt hắn dọa sợ, mà bình tĩnh lên tiếng, “Tôi đoán, từ ban đầu lý do anh nhắm vào Nam Nam như thế, cũng chỉ có một mà thôi.”
Mặc Lệ Tước: “……”
Lâm Khả Nhi: “Không phủ nhận?”
Hắn tiếp tục hút thuốc, sương khói lơ lửng giữa không trung, bay múa, rồi tiêu tán, “Cô muốn nói với cô ấy?”
Nếu muốn nói với cô, đã sớm nói, làm sao có thể còn để đến bây giờ.
Điều này, Mặc Lệ Tước cũng đã thấy rất rõ.
“Nếu muốn nói với cậu ấy, anh nghĩ tôi còn sẽ nhẫn nhịn đến bây giờ?”
Cô không nghiêng không lệch, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của hắn, “Mặc Lệ Tước, không yêu cậu ấy thì xin anh hãy buông tay, đừng tổn thương cậu ấy nữa, nếu không, đừng trách tôi ra tay.”
“Lâm Lập Phong sẽ không cho phép cô làm như thế.”
“Anh!”
Cô nhẫn nhịn.
“Chuyện này liên quan gì đến Lâm Lập Phong, tôi nói với anh, nếu còn muốn làm tổn thương cậu ấy như vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Lâm tiểu thư định không bỏ qua cho tôi như thế nào?”
Lời nói của cô, hắn không để ở trong lòng dù chỉ một ít.
Hoàn toàn không thành bất cứ đe dọa gì.
Làm hắn cảm thấy thích thú hơn chính là, vì một người bạn mà phải chống lại với hắn?
Xem ra, tình cảm rất sâu.
“Đây là chuyện của tôi, anh chỉ cần nhớ kỹ cho tôi là được.”
Nói xong, xoay người đi vào phòng.
Lúc này, Cố Nam Nam cũng từ trong giấc ngủ chầm chậm mở mắt ra.
“Nam Nam, cậu tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Lâm Khả Nhi lập tức nhấn nút báo động trên đầu giường.
Nghe được âm thanh, Mặc Lệ Tước cũng từ ngoài ban công đi vào.
Nhìn thấy Mặc Lệ Tước, Cố Nam Nam lập tức nhíu chặt mày, lập tức dời đi ánh mắt, cánh môi khô khốc lúc đóng lúc mở, “Bảo anh ta đi đi.”
Lâm Khả Nhi dừng lại, nhìn về phía Mặc Lệ Tước, “Bảo anh đi, còn thất thần làm gì?”
Hắn biết cô không muốn nhìn thấy hắn.
“Tôi đi gọi bác sĩ.”
Sau đó, hắn đi ra khỏi phòng bệnh.
“Nam Nam, cậu khỏe không?”
Cố Nam Nam nhìn xung quanh, đều là một mảnh trắng xóa, hơn nữa còn có mùi formalin khó ngửi, sắc mặt cô càng thêm khó coi, “Khả Nhi, sao mình lại ở bệnh viện?”
Lâm Khả Nhi: “……”
Cô nghĩ nghĩ, lên tiếng, “Thật ra là Mặc Lệ Tước đưa cậu đến.”
Vốn dĩ muốn nói dối, nhưng ở trong mắt Nam Nam, cô thấy được điều gì đó khác biệt, nên quyết định nói thật.
Cố Nam Nam: “……”
Cô ngậm miệng không nói.
Đối với ai đã đưa cô đến, cô không có một chút ấn tượng nào.
Nhưng Lâm Khả Nhi nói, là nói thật.
Cô không muốn hỏi đến chi tiết bên trong đó.
“Nam Nam, về ngày hôm qua……cậu có thể cho mình biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Cô nhìn Lâm Khả Nhi, trong mắt tràn ngập mưa bụi, cô nói, “Khả Nhi, lựa chọn anh ta, có phải là mình làm sai rồi không?”