Cố Nam Nam đưa lưng về phía hắn, không hề quan tâm đến, “Tôi muốn đi ngủ, tôi rất mệt!”
Sau khi đã vướng vào hắn, Cố Nam Nam cảm thấy nhất định chính mình sẽ bị hắn kéo vào.
Người này ngay từ đầu đã dựng lên một kịch bản vô cùng thâm, kể cả từ ban đầu không hảo tâm tiếp cận cô, đến sau đó đưa cô đi lãnh giấy kết hôn, tất cả mọi thứ đều được thực hiện trong âm thầm lặng lẽ, một người như vậy cô nhất định không thể dễ dàng tin tưởng.
“Nam Nam!”
Không biết tại sao. Đêm nay hắn như thay đổi thành một người khác, trở nên đến chính hắn cũng cảm thấy vô cùng xa lạ. Tại sao lại muốn thú nhận với cô hết lần này đến lần khác.
Không sai, đó là một lời thú nhận, hắn điên rồi, nhất định là điên rồi.
“Quên đi. Em nghỉ ngơi cho thật tốt!”
Nói xong, hắn xoay người đưa lưng về phía cô.
Hôm nay, gió mùa thu lạnh, nhiệt độ của cả hai đều bất thường, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Buổi sáng, lúc Mặc Lệ Tước thức dậy, Cố Nam Nam đã đến công ty.
Nhưng trên bàn vẫn bất ngờ để lại bữa sáng, nhìn bữa sáng vẫn còn đang bốc khói, trái tim Mặc Lệ Tước một mảnh ấm áp, thậm chí còn tưởng tượng rằng có phải giữa bọn họ đã dần thay đổi từng chút một rồi không?
Nếu hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhất định bây giờ hắn sẽ không cho rằng như thế.
………………
Sau khi Cố Nam Nam đến công ty, đã thấy Du Minh Tuấn đến từ sớm.
“Hửm? Đến đây sớm vậy, mọi chuyện đều đã giải quyết chưa?”
“Xem đi!” Du Minh Tuấn đưa tờ báo cho Cố Nam Nam, Cố Nam Nam ngồi xuống rồi bảo thư ký Dương đi pha cà phê cho cả hai.
Cô cầm tờ báo lên đọc qua.
Tiêu đề bên trên rất hiển hách và nổi bật.
《 Nhà máy đen bị cảnh sát tận diệt suốt đêm 》
Tiêu đề cũng đủ đơn giản, sau khi Cố Nam Nam xem xong đến mí mắt cũng không chớp, tiếp tục tao nhã uống cà phê, “Anh làm?”
Hôm qua nghe lời hai người nói ngay từ đầu thì tốt rồi, để hôm nay phải đi cùng cảnh sát, nhưng tên Du Minh Tuấn này đến một tiếng cũng không nói đã tự mình làm luôn chuyện này.
“Hôm qua không tốt à?”
Cố Nam Nam không nhanh không chậm lên tiếng.
“Đúng vậy!” Trên khuôn mặt thanh nhã của Du Minh Tuấn hiện lên nụ cười tuấn mỹ, “Không phải là anh lo lắng em sẽ bị thương cho nên lúc đó mới……”
“Anh lo lắng dư thừa rồi!”
“Vâng vâng vâng, anh dư thừa, được rồi chứ?”
Phụt ——
Kể từ sau khi đã thẳng thắn vào tối qua, khoảng cách giữa bọn họ như đã lập tức được mở ra.
Giữa những từ ngữ cũng không còn cứng nhắc như vậy nữa, có vẻ như đã quay trở lại một quá khứ đã từng tốt đẹp.
Chỉ là, sẽ không bao giờ có tình yêu.
“Cảm ơn, Minh Tuấn!”
Cố Nam Nam biết ơn hắn từ tận đáy lòng, kể từ sau khi xảy ra vụ việc đó cho đến nay, lần đầu tiên cô nghiêm túc nói cảm ơn.
“Cảm ơn gì chứ, đây là những gì anh nên làm mà.”
Du Minh Tuấn đứng dậy, cầm lấy tài liệu, “Được rồi, nếu không có chuyện gì để nói, vậy anh đi trước đây.”
Cố Nam Nam cũng đứng dậy theo, “Đến chờ tôi sớm như thế, chỉ để nói một lời với tôi?”
Sở thích của hắn cũng thật đặc biệt.
“Thật ra anh rất muốn nói thêm vài lời nữa với em, chỉ là, một người đã có tiền án thì không có thể diện để ở lại trước mặt em quá lâu!” Trong mắt Du Minh Tuấn lóe lên nụ cười cô đơn và thê mỹ.
Trên thế giới này cái gì cũng có, nhưng lại không có thuốc hối tiếc, nếu đã qua, sẽ không thể quay trở lại.
“Vậy à?” Cô mỉm cười, “Nếu vậy thì đi nhanh đi! Tôi cũng không muốn giữ anh lại.”
Hắn vẫy tay về phía cô, “Nam Nam, cùng nhau ăn cơm đi!”
Cô mỉm cười nói, “Được, có điều tôi rất nghèo, cho nên anh mời khách.”
Ẩn sau nụ cười lại là những giọt nước mắt suýt nữa trào ra.
Nếu không quan tâm thì làm sao có thể.
“Được, không thành vấn đề.”
“Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Một tuần sau, Vương tổng của tập đoàn Cố thị bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ tham ô và đánh cắp bí mật của công ty, đã bị chuyển đến cơ quan tư pháp.
Chờ ông ta sẽ là nhà tù tai ương và bất tận.
Thời gian cuối cùng đã kết thúc, công ty cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Ba cô bên đó cũng có tin tức tốt, mặc dù ý thức còn chưa rõ ràng, nhưng dường như nhãn cầu đã bắt đầu di chuyển.
Đây thật sự là một tin tốt.
Sau khi bận rộn ở công ty xong, Cố Nam Nam lập tức đến biệt thự Cố gia.
“Chị ơi, em về rồi.”
Trong khoảng thời gian này do công việc tương đối bận rộn, nên cô đã vài ngày chưa về nhà, vẫn luôn rất lo lắng cho sức khỏe của chị gái.
Hôm nay cô dành chút thời gian để trở về, là muốn chia sẽ tin vui này với chị đầu tiên.
“Chị ơi!”
Sau khi vào nhà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Cố Nam Ân đâu, cô đã tìm khắp nơi từ trên xuống dưới, vẫn không thấy.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
Trái tim Cố Nam Nam càng trở nên lo lắng hơn.
Mấy ngày nay cô không ở nhà, chị cô hầu như cũng không gọi điện thoại cho cô, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ!
“Chị ơi!”
Cố Nam Nam bắt đầu tìm kiếm bốn phía, nhưng đã tìm thật lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng chị cô đâu, nếu vẫn không tìm thấy, cô sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại ở cửa, chị cô được người bế xuống từ trên xe, ngồi lên xe lăn.
Cố Nam Nam còn chưa thấy rõ người đó là ai, thì người đó đã lên xe đi mất.
Cố Nam Ân vừa xoay người chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa, đã thấy Cố Nam Nam đang đứng bên trong, vẻ mặt lo lắng, vành mắt cũng đỏ hoe.
“Nam Nam?”
Lúc nhìn thấy Cố Nam Nam ở đây, Cố Nam Ân rất ngạc nhiên, “Nam Nam, sao em lại về vậy?”
“Chị! Chị nói với em, những người vừa rồi đưa chị về rốt cuộc là ai?”
Mặc dù những người đó cô không thể nhìn rõ, nhưng chiếc xe đó, cô biết.
Phiên bản giới hạn toàn cầu, Maserati, có giá hàng trăm triệu.
Không phải cứ người có tiền là có thể mua được.
Hơn nữa chị cô quanh năm đều ở nhà, hầu như trong năm năm nay chưa bao giờ đi ra ngoài một mình.
Đột nhiên hôm nay lại ra ngoài, còn được một người kỳ kỳ quái quái đưa về, tất nhiên Cố Nam Nam sẽ nghi ngờ.
Cố Nam Ân dừng lại một chút, rồi mỉm cười.
“Ồ, em nói những người đó à, thật ra chị cũng không biết, vừa rồi lúc chị ra ngoài đi dạo, bị ngã, người ta có lòng tốt đưa chị về mà thôi. Có chuyện gì vậy, em cảm thấy những người đó rất lạ à? Hay là, em biết những người đó?”
Đối với những lời Cố Nam Ân nói, Cố Nam Nam không bao giờ nghi ngờ.
Nếu chị ấy đã nói như vậy, cô cũng thuận lý thành chương mà tin thôi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra, đẩy Cố Nam Ân vào, "Chị, chị không có việc gì thì đi ra ngoài làm gì. Nếu muốn ra ngoài chị có thể gọi điện thoại cho em, em có thể ra ngoài cùng chị mà, chị đi ra ngoài một mình như vậy, em sẽ lo lắng. Chị biết không?”
Cố Nam Ân ôn nhã cười rộ lên, “Vâng vâng vâng, chị biết sai rồi, được chưa?”
“Chị ơi!” Cố Nam Nam ôm lấy cô từ phía sau, “Chị là một người quan trọng nhất với em, chị ơi, chị là động lực của em, nếu không có chị, một mình em nhất định sẽ không thể kiên trì được lâu như thế.”
Có thể mạnh mẽ được như thế, là vì phía sau cô, vẫn đang có chị gái hỗ trợ.
“Ừ! Chị biết rồi.”
“Được, chị ơi, chị không sao thì tốt rồi, lần này em về chính là muốn nói với chị một tin vui đó.”
“Ồ? Tin vui gì vậy, em thần bí như thế, chị cũng không thể chờ nổi nữa mà muốn biết ngay đây.”
Cố Nam Nam dừng bước chân lại, đi đến trước mặt Cố Nam Ân, ngồi xổm người xuống rồi đưa chẩn đoán bệnh của ba cô lên bằng hai tay, “Chị, chị xem!”
“Đây là gì thế?”
Cố Nam Ân nghi ngờ lấy ra, sau khi xem xong, trong mắt lấp lánh ánh sáng, phấn khích nắm lấy tay Cố Nam Nam, “Nam, đây đều là sự thật ư?”
Nói như thế, ba cô thật sự được cứu rồi?
“Ừm ừm! Là sự thật, chị!” Cố Nam Nam gật đầu, đứng dậy tiếp tục đẩy Cố Nam Ân đi về phía trước, “Cho nên, chị ơi, em quyết định chờ công việc trên tay gần như hoàn thành rồi, em sẽ đưa chị ra nước ngoài.”
“Một thời gian rồi không nhìn thấy ba và mẹ, em rất nhớ bọn họ.”
“Ừm!”
………………
Từ biệt thự Cố gia trở lại ‘ Bán Đảo Biệt Uyển ’.
Trái tim Cố Nam Nam làm thế nào cũng không thể nguôi ngoai, trong lòng luôn hiện lên chiếc xe Maserati màu đen đó, ở Hải Thành không có nhiều người có được.
Đối phương lại trùng hợp xuất hiện ở nơi chị cô đi dạo như vậy?
Tình cờ xuất hiện, tình cờ nhìn thấy chị cô bị ngã, tình cờ đưa về, còn tình cờ bị cô nhìn thấy?
Quá nhiều sự trùng hợp hội tụ lại với nhau, vậy thì đó không phải là trùng hợp.
Cố Nam Nam gọi điện thoại cho Quý Bắc Thần.
“Thần, gần đây có bận không? Mình có chút việc muốn hỏi cậu?”
“Được, cậu đợi mình ở quán bar, mình sẽ đến ngay.”
Cố Nam Nam cúp máy, đến quần áo cũng không thay, cầm lấy túi đi ra cửa.
Lúc này Mặc Lệ Tước từ trong phòng đi ra, đi theo phía sau là bác sĩ tư gia.
“Không phải em vừa về sao? Còn muốn ra ngoài?”
Cố Nam Nam đang thay giày ở cửa thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Cô không ngẩng đầu lên, trả lời, “Ừ, có việc.”
“Tôi đi cùng em!”
“Không cần, vết thương của anh còn chưa lành, cần phải ở nhà tịnh dưỡng, bảo thím Lý tùy tiện làm chút cơm chiều đi.”
Nói xong cô đứng dậy đi ra ngoài cửa, vừa đi được hai bước, thì dừng lại, “Có thể tối nay tôi sẽ về, không cần đợi tôi ăn cơm chiều.”
Mặc Lệ Tước: “……”
Cả khuôn mặt hắn lập tức như đáy nồi hôi, đen đến mức cực kỳ khó coi.
“Mặc thiếu, ngài xem tôi có phải hay không……”
Hơi lạnh cả người hắn gần như muốn đóng băng hết những người xung quanh, ngay cả bác sĩ khám bệnh cho hắn cũng trở nên run run cả người.
Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng sắc bén của Mặc Lệ Tước, “Cút!”
“Vâng.” Bác sĩ vội vàng biến mất ở trước mặt hắn.
Mỗi lần khám bệnh cho Mặc thiếu là như muốn chết đi!
Cứ khám bệnh cho hắn nhiều lần như thế, phỏng chừng ngay cả chính ông cũng bị dọa mà ra bệnh.
Đầu năm nay, cuộc sống thật đúng là không dễ dàng mà!
………………
Cố Nam Nam đi vào nơi mà đã dự định với Quý Bắc Thần trước đó.
Nhảy múa và ca hát, âm nhạc kim loại nặng, trong vũ trường là những nhóm nam nữ ăn mặc hở hang đang vặn vẹo người.
Đi vào được vài bước, trên trán Cố Nam Nam đã phủ đầy vạch đen, khi cô bước vào, cô cũng đã không thể chịu đựng được, lập tức xoay người đi ra khỏi quán bar!
Cô đứng trước cửa quán bar lấy điện thoại ra gọi cho Quý Bắc Thần.
Gần như là táo bạo gào rống, “Quý Bắc Thần, cho cậu một phút, lăn ra đây cho lão nương.”
Cạch!
Cúp máy!
Cô thật sự khó thở.
Tên du thủ du thực đó, thế nào bây giờ lại thích một nơi giống như thế này.
Hắn trước kia, ngay cả đi vào cũng ngại ngùng đến mức giống như một đại cô nương.
Không đến một phút, Quý Bắc Thần thật sự xuất hiện ở trước mặt cô.
“Nam, sao đến rồi mà không vào chứ!”
Cố Nam Nam rất không khách sáo nắm lấy lỗ tai Quý Bắc Thần, mỉm cười, “Thần, từ khi nào mà cậu học được cách phao rồi?”
Quý Bắc Thần vô cùng ủy khuất, “Cậu không cho mình phao, mình cũng chỉ có thể đi phao!”