Ngự Phong thay quần áo xong rồi dựa lên giàn hoa trong phòng, tóc vẫn còn ướt sũng trông phóng túng hơn vài phần, hắn vẫn luôn mỉm cười nhìn Lâm Khả Nhi, lúc hắn cười, Lâm Khả Nhi không thể hiểu được tại sao hắn có thể cười rực rỡ đến như thế.
Nhưng cô hiểu rõ, ngay cả khi hắn cười rực rỡ, cũng không có một điểm nhỏ nào là thuộc về cô.
Không hề có.
Mặc dù là vậy, nhưng mỗi lần thấy hắn khó chịu thì trái tim cô cũng sẽ trở nên đau đớn theo, cũng khó chịu theo hắn.
Lâm Khả Nhi phải thừa nhận, chính cô không có tiền đồ, biết rõ đối phương không yêu mình, nhưng vẫn muốn thiêu thân lao đầu vào lửa.
Một cái chết vô tận.
Lâm Khả Nhi ném cho hắn một cái khăn lông, "Lau khô tóc đi.”
Ngự Phong rất hào phóng nhận lấy, rồi mỉm cười xấu xa với cô, “Quả nhiên, đến bây giờ em vẫn còn yêu tôi!”
Mỗi lần nhìn thấy cô, hắn đều thích trêu chọc cô, đã nhiều năm như thế rồi, vẫn không thay đổi chút nào.
Bọn họ đều trưởng thành, trở thành người lớn nhưng lại đánh mất đi khoảng thời gian hạnh phúc của tuổi thơ, nếu có thể thật sự mãi mãi không bao giờ lớn, nói như thế, có thể bọn họ sẽ luôn sống trong hạnh phúc, sẽ không có nhiều đau buồn và nước mắt, cũng sẽ không có thù hận và đau lòng như vậy.
Nhưng, năm tháng vẫn luôn không ngừng trôi qua, tuổi tác của nhân loại cũng không ngừng phát triển theo, không phải bạn không muốn trưởng thành thì sẽ thật sự không trưởng thành, là con người thì phải trưởng thành, sẽ luôn mất đi một vài thứ, nhưng nhất định phải tin rằng, khi mất đi một thứ gì đó thì đồng thời cũng sẽ nhận lại một thứ khác.
Nếu đánh mất điều này, thì rất có thể cả đời chúng ta sẽ thật sự không có hạnh phúc nữa.
Lâm Khả Nhi bực bội châm một điếu thuốc, híp mắt, cau mày lại, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, giọng nói hững hờ đến tận xương tủy, “Đúng vậy, tôi vẫn luôn thích anh, không phải anh cũng biết sao? Chuyện này có gì hay chứ? Thế cho nên anh năm lần bảy lượt vạch trần vết sẹo người khác, chơi như thế rất vui sao? Ngự Phong!”
Sắc mặt Ngự Phong trở nên u ám, ánh mắt nhìn Lâm Khả Nhi vô cùng phức tạp, “Không ngờ em lại hút thuốc, lúc trước mặc dù em cao lãnh nhưng chưa bao giờ chạm vào thuốc cả.”
Lâm Khả Nhi nhớ rõ Ngự Phong đã từng nói, phụ nữ hút thuốc trông rất khó coi, và hắn không thích điều đó.
Lúc ấy vì được lọt vào mắt hắn, Lâm Khả Nhi chính là một cô gái ngoan, không hút thuốc, không uống rượu, không đến quán bar……
Tất cả vinh quang của một học sinh ngoan đều bị cô chiếm giữ, được vô số người hâm mộ, nhưng chỉ có cô biết, nội tâm mình cô đơn đến thế nào, điều cô muốn là những thứ mà cô có cố gắng thế nào cũng không thể chiếm được.
Tình yêu của cô còn chưa kịp bắt đầu, thì đã kết thúc một cách tàn nhẫn.
Cho dù là vậy, cô vẫn cứ không buông tay, không quên, vẫn yêu.
Ngự Phong cười nịnh nói, “Em cũng thật ngốc, vậy mà vẫn kiên trì nhiều năm như thế.”
“Không còn cách, mặc dù người đàn ông tôi yêu là một tên ngốc! Ở ngay bên cạnh thì mãi mãi không nhìn thấy, một hai phải tìm đến đóa bạch liên hoa trên đỉnh núi tuyết kia.”
“Khả Nhi.” Giọng của Ngự Phong lạnh đi vài phần.
“Sao, xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ so sánh hình tượng chút thôi, trong lòng anh đã khó chịu, muốn khó chịu thì khó chịu đi, tôi hoàn toàn không quan tâm.” Lâm Khả Nhi hít một hơi thuốc nữa, sương khói lơ lửng giữa không trung rồi biến mất, như chưa từng xuất hiện, vô tung vô ảnh.
Lâm Khả Nhi cười khẽ rồi nói tiếp: “Ngự Phong, chắc anh cũng biết, lúc tôi yêu anh, tôi sẽ xem anh như là báu vật, nhưng khi tôi không yêu anh, thì anh bây giờ sẽ không là gì của tôi cả, anh còn không bằng một ngọn cỏ.”
Mưa ngoài cửa sổ ngày càng lớn hơn, và âm u hơn.
Lâm Khả Nhi nghĩ thầm, chắc bây giờ Nam Nam đang ở trên máy bay!
Không có cô ở bên cạnh đúng là hơi cô đơn.
“Đột nhiên hơi mệt mỏi, tôi có nên bỏ cuộc không?”
Nghĩ đến tình cảm giữa Cố Nam Nam và Du Minh Tuấn, Lâm Khả Nhi cũng cảm thấy mình đã sắp đạt đến giới hạn.
“Không, tôi không cho phép!” Đột nhiên Ngự Phong vọt đến một tay ôm lấy Lâm Khả Nhi vào lòng, giọng nói đờ đẫn, cọ xát vành tai cô.
Lâm Khả Nhi sợ hãi, cái này là tình huống gì vậy?
Không phải không yêu cô, không phải rất chán ghét cô sao?
Lại đột nhiên ôm cô……
“Khả Nhi, tôi mệt quá, có thể ôm em một chút không?”
Những lời này dường như đã hoàn toàn xác minh rằng cô chỉ là một lốp xe dự phòng, điều này khiến Lâm Khả Nhi rất tức giận, cô dùng sức đẩy Ngự Phong ra, không chút thương xót lên tiếng, “Ngự Phong, anh muốn phát điên thì đi tìm người trong lòng của anh mà phát điên đi, đừng đến chỗ tôi phát điên!”
“Người trong lòng của tôi chính là em, em vẫn không biết sao?”
Lâm Khả Nhi: “……”
Ngự Phong của hôm nay dường như hơi khác với bình thường.
“Anh bị điên gì vậy chứ? Bị tổn thương à?”
Vì lợi ích của chính mình mà phải nói ra những lời tổn thương người khác như thế, Lâm Khả Nhi tự giễu.
“Đúng vậy! Bị tổn thương, cho nên mới tìm đến em xin được an ủi, nhưng lại bị em ghét bỏ.” Ngự Phong chỉnh sửa lại mái tóc lộn xộn, thở dài một hơi, “Ây, xem ra tôi thật sự là một con người thất bại, có lẽ cả đời này cũng sẽ không có hạnh phúc.”
Lâm Khả Nhi nói thầm, “Xứng đáng.”
Ai bảo anh phạm tiện(1).
Nhưng cô không nói ra câu sau đó, bởi vì cô biết, nếu nói ra như vậy sẽ tổn thương người khác đến như thế nào.
“Là xứng đáng, cho nên Khả Nhi à, em thu nhận tôi đi!”
Cả người hắn đều dính lấy cô.
Gương mặt thanh tú và xinh đẹp của Lâm Khả Nhi rất nhanh đã nhuộm một màu đỏ ửng, “Ngự Phong, anh nghiêm túc chút đi.”
Nếu thật sự cứ tiếp tục như vậy, Lâm Khả Nhi rất sợ chính mình sẽ nhịn không được mà lập tức nhào lên.
Ngày thường trông cô có vẻ kiêu ngạo là thế, nhưng về mặt tình cảm, cô lại là một gia hỏa rất ngây thơ. Chưa bao giờ trải qua sự sắc sảo của tình yêu, đối với quan điểm về tình yêu vẫn đang ở giai đoạn của một đứa trẻ.
Thậm chí còn ngây thơ cho rằng chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì nhất định cả hai sẽ phải ở bên nhau.
Thật ra cô rất yêu thói ở sạch, đây cũng là nguyên nhân mà cô thích Ngự Phong nhiều năm như thế.
Tình yêu phải chung thủy như một, mới là tình yêu đích thực!
Bỗng, cánh tay đang ôm Lâm Khả Nhi từ từ nới lỏng, sau đó cả người hắn đều ngã xuống đất.
“Ngự Phong!”
………………
Đó là một đêm, yên tĩnh và bình yên.
“Đây là đâu?” Nằm cả một đêm, cuối cùng Ngự Phong cũng đã tỉnh.
Hắn nhìn môi trường xung quanh, đây là một môi trường lạ lẫm, trông cũng không giống bệnh viện.
Vậy rốt cuộc hắn đang ở đâu?
Hắn khẽ vùng vẫy rồi miễn cưỡng ngồi dậy, xoa xoa trán, đầu óc choáng váng, mí mắt cũng rất nặng trĩu.
Cơ thể cũng không có sức lực, tay hắn từ từ thả xuống, chạm vào thứ ấm áp bên cạnh.
Hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy Lâm Khả Nhi đang ghé lên cạnh giường ngủ.
Mặc dù đang ngủ nhưng hai đầu mày vẫn dính chặt vào nhau, rốt cuộc đang mơ cái gì vậy chứ!
Ngự Phong lặng lẽ nhìn Lâm Khả Nhi đang ngủ say, cũng không đành lòng quấy rầy, cuối cùng đặt tay lên đầu cô rồi nói, “Đúng là một nha đầu đáng yêu.”
Nhưng ở trong mắt hắn, cô vẫn luôn tồn tại như là một người em gái.
Hắn cố gắng đứng dậy rồi bế cô lên giường, “Ngủ ngon, gia hỏa.”
Vừa xoay người lại thì tay hắn đã bị Lâm Khả Nhi túm chặt, lúc này cô đã tỉnh, “Sao vậy, anh lại phải rời xa em sao?”
Trong mắt cô hiện lên sự buồn bã tột cùng, đôi mắt mơ màng dần đỏ hoe, nhưng lại cố chịu đựng để nước mắt không tuôn rơi.
“Tôi xin lỗi!”
Hắn vẫn quyết định rời đi.
Nhưng lại bị Lâm Khả Nhi ôm lấy từ phía sau, “Đừng đi, ở lại với em, được không?”
Hắn dừng bước lại, đưa lưng về phía cô, thậm chí hắn cũng không biết mình đang làm gì?
Rõ ràng là không thể cho cô tình yêu mà cô muốn, nhưng lại cho cô hy vọng hết lần này đến lần khác.
Một người đàn ông như vậy đúng là đáng giận.
Hắn biết mình chính là một tên khốn, hoàn toàn không xứng đáng có được tình yêu của cô.
Hắn cười đen tối, dang hai tay ra, ánh mắt nhìn cô vô cùng mỉa mai, “Khả Nhi, chắc em cũng biết ngay từ đầu tôi đã không phải là một người đàn ông tốt, nếu em vẫn còn tiếp tục như thế, tôi sẽ thật sự ăn em luôn đó! Tốt nhất em hãy suy nghĩ thật kỹ, tôi không muốn em phải hối hận!”
Lâm Khả Nhi khẽ cắn môi rồi cúi đầu xuống, cô biết mình nói ra lời này thì sẽ có ý nghĩa gì.
Sau một hồi suy ngẫm, cuối cùng cô cũng lên tiếng, “Em không phải trẻ con, em biết điều này có nghĩa là gì, coi như là em xin anh được không, chỉ đêm nay mà thôi, qua đêm nay, chúng ta sẽ không quen biết nhau nữa.”
Đồng thời nói ra những lời này, dường như cô còn nghe thấy cả tiếng trái tim và cõi lòng mình tan vỡ.
Nhưng cô không còn cách nào, cơ hội duy nhất cô có thể đến gần hắn cũng chỉ có bây giờ.
Bởi vì cô biết, mặc kệ Lâm Uyển Nhi làm gì, chỉ cần một cuộc điện thoại của chị ta, thì hắn sẽ trở lại bên cạnh chị ta ngay lập tức, Lâm Khả Nhi không trông mong vào Ngự Phong có thể thích cô, cho nên chí ít cô sẽ dâng hiến lần đầu tiên tốt đẹp này cho người đàn ông mà cô yêu sâu đậm nhất.
Toàn bộ thần sắc của Ngự Phong đều trở nên u ám, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc, “Khả Nhi, em biết em đang nói gì không hả?”
Lâm Khả Nhi hơi lo lắng cúi đầu, lúc đôi mắt đối diện với hắn một lần nữa thì đã trở nên trong vắt động lòng người, “Em biết.”
“Cho nên, xin anh ở lại, chỉ đêm nay mà thôi.”
Tâm trạng của Ngự Phong trở nên vô cùng phức tạp, hắn biết lần đầu tiên đối với một cô gái sẽ quan trọng đến như nào, dù hắn có khốn kiếp, cũng không thể làm như thế được.
“Tôi xin lỗi, tôi không thể đáp ứng em.”
Hơn nữa bây giờ hắn còn đang bị bệnh, cảm lạnh sẽ truyền cho cô.
“Coi như em xin anh, chỉ một đêm thôi!” Cô gần như đã hèn mọn mà khẩn cầu.
Biểu hiện của cô như vậy làm Ngự Phong cũng khó chịu theo, yết hầu kịch liệt hoạt động, “Tại sao? Tại sao phải làm đến như thế?”
“Tại sao?”
Cô bật cười, “Nhiều năm như thế, chẳng lẽ anh vẫn không biết tại sao? Tất nhiên là em yêu anh, yêu anh đến chết đi sống lại.”
Hắn không đành lòng, một cô gái kiêu hãnh như vậy lại trở nên hèn mọn mà cầu xin một người đàn ông ở lại.
Hắn thật sự do dự.
Hắn hỏi một lần nữa: “Khả Nhi, em thật sự không hối hận sao?”
Lâm Khả Nhi kiềm nén tiếng khóc rồi nói, “Nếu anh không xuống tay được, thì cũng có thể xem em như là chị ấy.”
Khi yêu một người thì sẽ yêu đến hèn mọn, hèn mọn như cát bụi, đó chính là tình yêu đích thực.
Ngự Phong bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống rồi đưa tay lau đi nước mắt cho cô, lộ ra sự dịu dàng chưa bao giờ có, “Nói ngu ngốc gì vậy, em là em, độc nhất vô nhị, mãi mãi cũng sẽ không thể trở thành cô ấy, cô ấy cũng sẽ không thể trở thành em. Tôi rất rõ ràng người con gái ở trước mặt tôi bây giờ là ai!”
(1)Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục