Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Chương 144: Du Minh Tuấn đột nhiên mất tích



"Thôi, chúng ta về đi!"

Mặc Lệ Tước cúp máy, Cố Nam Nam nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng.

Cô có thể phân biệt được bây giờ điều gì là quan trọng, điều gì là không quan trọng, tìm hung thủ là việc quan trọng nhất đối với cô, cô cũng rất muốn biết cuối cùng là ai đang ở sau lưng muốn hại cô, ngay cả sự cố nửa năm trước, cô cũng sẽ điều tra rõ ràng.

Nhưng bây giờ cô đang bị tổn thương rất nặng, có rất nhiều chuyện không thể tự tay làm lấy được.

"Không vội."

Mặc Lệ Tước nhàn nhạt lên tiếng, hắn vẫn còn muốn dùng nhiều thời gian một chút để ở cạnh cô.

"Sao thế?"

Cố Nam Nam khó hiểu hỏi, mặc dù không nghe được những gì được nói trong điện thoại, nhưng cô ít nhiều cũng có thể đoán được vài phần.

"Anh đi đi!"

"Chút nữa tôi tự về."

Cố Nam Nam cũng có thể tự trượt xe lăn bằng tay, nhưng trên cánh tay cũng có không ít vết thương, vì vậy phải trượt hồi lâu, mới miễn cưỡng đi được vài bước.

Rơi vào đường cùng, đành phải nói với Mặc Lệ Tước.

"Xem ra, tôi vẫn cần một ít thời gian nữa mới có thể hồi phục, dường như tôi có hơi đề cao bản thân mình quá, hay là anh đưa tôi về trước đi!"

"Nam Nam, anh sẽ xử lý xong mọi việc thật nhanh, để trở về cùng em."

Lúc đứng ở cửa, Mặc Lệ Tước đã nói với Cố Nam Nam như thế, thế nhưng Cố Nam Nam lại phá lệ mỉm cười và gật đầu nói, "Được, tôi chờ anh."

Ân oán quá nhiều, thật sự rất mệt mỏi, không phải ai cũng thích sống trong những ân ân oán oán không giải được đó.

Nếu có thể giải bày, tốt nhất hãy giải bày một cách tự nhiên.

Cô bây giờ, muốn dần giải phóng sự oán hận bên trong của mình, muốn bắt đầu chào đón một cuộc sống mới.

Có lẽ, như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.

........................

"Tam ca, cậu xem đi, đây là tài liệu tụi tôi tra được."

Sau khi Mặc Lệ Tước đến, Ngự Phong đều đặt tất cả tài liệu lên bàn, ngồi bên cạnh hắn còn có Tư Bạch và Lâm Lập Phong.

"Lập Phong cũng đến à."

"Ừ."

Bình thường Lâm Lập Phong rất ít khi quản những việc này, thật ra là hắn tin tưởng năng lực của Mặc Lệ Tước, một mình Mặc Lệ Tước xử lý những việc này hoàn toàn không phải vấn đề gì, nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện.

Ngự Phong trêu ghẹo, "Không ngờ thế nhưng Lập Phong lại trở về, quả thực là lóe mù đôi mắt của tôi rồi."

Lý do tại sao hắn đến Ngự Phong đều rõ hơn bất cứ ai khác.

Chỉ cần vấn đề có liên quan đến người đó, Lâm Lập Phong sẽ lập tức mất bình tĩnh, bị nắm mũi dễ như trở bàn tay, đã nhiều năm, không bao giờ thay đổi.

Lâm Lập Phong lặng lẽ châm điếu thuốc, mỉm cười nói: "Đây cũng là một vấn đề không còn cách, nếu có thể biến thành thật sự là không thể ngờ, nhưng cô ấy lại không ngừng cầu xin tôi, nên tôi đã mềm lòng."

Lâm Lập Phong nói rất tự nhiên, không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn.

"Lập Phong, tôi nói anh này, đúng là không e lệ chút nào, những lời buồn nôn này mà anh cũng có thể nói ra một cách dễ như trở bàn tay."

"Có gì đâu, đối với người mình thích, điều này rất bình thường!" Thậm chí Lâm Lập Phong cũng không buồn nhấc mí mắt lên, "So sánh với nó, đối với những gia hỏa thích lại không dám nói ra kia mới càng làm cho người ta khinh thường và chán ghét!"

Tư Bạch ngạc nhiên, đại ca mà cũng nói với người khác những lời như vậy sao?

Ngự Phong đứng dậy, bước đến trước cửa sổ sát đất, châm thuốc lên, "Anh nói phải, có lẽ loại người này làm người ta ghét nhất."

"......"

Sau đó tất cả đều im lặng, chỉ có Mặc Lệ Tước đang xem tài liệu trong tay, sắc mặt vẫn luôn âm u khủng khiếp.

"Người này, các cậu tìm được rồi chứ?"

Sau khi xem xong, hắn đưa một bức ảnh cho mọi người.

Lúc hắn nhìn thấy bức ảnh này, trong lòng đã dấy lên điều gì đó.

"Người này à!" Ngự Phong nhận lấy bức ảnh, "Nói ra cũng rất kỳ lạ, dường như hai ngày trước người này vẫn còn hoạt động ở Hải Thành, nhưng mấy ngày nay lại đột nhiên biến mất, không thấy bóng dáng đâu cả."

"Chắc là đã bị diệt khẩu." Lâm Lập Phong lên tiếng.

Vấn đề này vô cùng phổ biến, ngay cả ở trong xã hội pháp luật này, trong bóng tối vô hình, chuyện như vậy vẫn còn rất nhiều, rất nhiều, không nghi ngờ chút nào.

Lời nói của Lâm Lập Phong rất nhanh đã biến thành sự thật.

Hai ngày sau, người ta phát hiện có một thi thể bên bờ biển.

Mặc dù đã hơi thối rữa, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy dung mạo, chắc là cái người trên bức ảnh mà bọn họ muốn tìm.

Vụ việc này đã gây chấn động toàn bộ Hải Thành, thậm chí đến cảnh sát cũng được phái đi, nhưng vẫn không điều tra được gì.

Sau đó nó cũng trở thành một vụ án giết người.


..................

Trải qua nửa tháng nghỉ ngơi, thân thể của Cố Nam Nam gần như cũng đã hồi phục.

Đã có thể đến công ty làm việc bình thường.

Nhưng sau khi đến công ty, lại phát hiện ra người vẫn luôn làm việc ở đây không phải Du Minh Tuấn mà là Quý Bắc Thần.

"Tiểu Thần? Sao lại là cậu?"

Lúc này Quý Bắc Thần vẫn đang ngồi ở văn phòng làm việc thường ngày của Cố Nam Nam và nghiêm túc phê duyệt cái gì đó.

Nghe thấy tiếng của Cố Nam Nam hắn lập tức ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đầy vẻ vui sướng, vội vàng đứng dậy đỡ cô ngồi xuống ghế, "Tiểu Nam, sao cậu lại đến đây, không phải Lâm Khả Nhi nói cậu cần phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa sao?"

"Tiểu Thần, cậu nói đi, sao cậu lại ở đây? Minh Tuấn đâu?"

"Cái này, mình không biết nữa, mình nhận được điện thoại của Khả Nhi nói cậu bảo mình tạm thời đến quản lý công ty, cậu bị thương, vốn dĩ rất nhiều lần rồi mình muốn đi thăm cậu, nhưng mình phải quản lý cả hai bên công ty, gần như không có thời gian. Xin lỗi nha!"

Quý Bắc Thần rất nhớ Cố Nam Nam, nhiều lần xúc động rất muốn bỏ hết mọi công việc để đi gặp cô, nhưng hắn không thể, vì hắn đã hứa với Nam Nam nhất định sẽ làm tốt mọi việc.

Cuối cùng hắn vẫn cắn răng kiên trì.

"Nam Nam, thấy cậu vẫn ổn, thì mình an tâm rồi, vết thương đã lành chưa? Ở đâu, cho mình xem xem!"

Trước lời nói của hắn, Cố Nam Nam thờ ơ hỏi, "Tiểu Thần, cậu mau nói Du Minh Tuấn đi đâu rồi?"

Nếu nhớ không lầm mà nói, lúc đó người cô gọi đến là Du Minh Tuấn.

Nhưng sau đó sao lại......

Trong khoảng thời gian cô nghỉ ngơi này, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

"Tiểu Thần, cậu có thể nói không, cậu có từng nhìn thấy Du Minh Tuấn ở công ty chưa?"

"Ai? Không có!"

Từ ngày đầu tiên hắn vẫn luôn ở công ty, mỗi ngày đều ở đây, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy người đó!

Cố Nam Nam lấy điện thoại ra và gọi cho Du Minh Tuấn.

Nhưng điện thoại hiển thị là, "Xin lỗi, cuộc gọi bạn thực hiện đã bị tắt."

Hai ngày nay cô lo lắng chẳng lẽ không phải vì không thể tìm thấy thủ phạm, mà là vì Du Minh Tuấn đột nhiên biến mất sao?

Suy xét đến bản chất công việc của Quý Bắc Thần, cô cũng không gọi Quý Bắc Thần đến giúp đỡ, nhưng người xuất hiện trước mặt cô bây giờ lại là Quý Bắc Thần, điều này có nghĩa là gì?

Cố Nam Nam dường như nhớ ra sự ấp a ấp úng của Lâm Khả Nhi lúc gọi điện thoại cho cô, không lẽ ngay từ đầu đã......

Nghĩ đến đây, Cố Nam Nam nói với Quý Bắc Thần: "Tiểu Thần, mình còn có chút việc, rất nhanh sẽ trở về, cậu vất vả một chút. Mình quay lại ngay."

Rồi lập tức chạy ra khỏi phòng.

"Này, Tiểu Nam, cậu đợi đã!"

Cô như một cơn gió, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.

Cố Nam Nam ra khỏi công ty thì lập tức lên xe chạy đến Vườn hoa Thiên Sứ.

Nhất định Khả Nhi đã giấu cô điều gì đó.

Lúc Cố Nam Nam xuống xe, Lâm Khả Nhi đang dán decal bên ngoài cửa, "Nam Nam, sao cậu đến đây? Cơ thể của cậu thế nào rồi?"

Lâm Khả Nhi rất thân thiết và vui vẻ tiếp đón cô.

"Khả Nhi, cậu nói với mình đi, có phải ngay từ đầu Du Minh Tuấn đã không đến giúp mình đúng không?"

Nụ cười của Lâm Khả Nhi lập tức cứng đờ ở trên mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười gượng gạo, "Về chuyện này, mình cũng không rõ lắm!"

"Khả Nhi, đây là lúc nào rồi mà cậu còn muốn giấu mình, cậu biết chuyện này rất quan trọng đối với mình mà."

"Không phải cậu đã từ bỏ anh ta rồi sao? Sao vẫn còn muốn quan tâm đến sống chết của anh ta như thế?"

Nụ cười của Lâm Khả Nhi hoàn toàn biến mất, cô cắm từng cây hoa vào rổ, sau đó tưới nước cho hoa, dường như biểu hiện có bất đồng rất lớn so với khi cô nhìn thấy lúc vừa mới đến.

Cố Nam Nam không ngờ Lâm Khả Nhi lại nói như thế, cô hơi nổi giận, "Khả Nhi, sao cậu có thể nói như thế chứ?"

Lâm Khả Nhi chẳng những không quan tâm đến, ngược lại phản bác: "Loại người này cậu còn muốn quan tâm đến anh ta làm gì, vốn dĩ anh ta đã phản bội cậu, loại đàn ông này, cậu vẫn thích anh ta được sao?"

Có lẽ ở trong mắt mọi người đều cảm thấy cô không thể nói lý!

Thậm chí còn làm bản thân mình trở nên rẻ mạt.

Nhưng những người chưa từng trải qua sẽ không thể nào hiểu được cảm xúc của những người muốn yêu, nhưng lại không có cách nào để yêu nhau.

"Xin lỗi, Khả Nhi, mình không nên tìm cậu nổi giận, mình biết là mình không đúng, nhưng bây giờ cậu có thể nói với mình, Du Minh Tuấn đang ở đâu không?"

"Chuyện này cậu đừng hỏi mình nữa, cậu hỏi mình thì mình cũng không biết!"

Chuyện Du Minh Tuấn biến mất, cô làm sao cũng không có cách nào đối diện với Nam Nam.


Bây giờ vết thương của cô chỉ vừa mới lành, nếu thật sự nói ra điều gì đó, nhất định sẽ không thể chịu nổi.

Hơn nữa, cô không muốn giữa hai người có bất cứ quan hệ gì nữa.

"Khả Nhi, nhất định là cậu biết cái gì đó!"

Sắc mặt của Lâm Khả Nhi khẽ thay đổi, "Mình thật sự không biết gì cả!"

"Mình biết rồi."

"Cậu đi đâu vậy! Nam Nam!"

Cố Nam Nam lập tức xoay người rời đi, thậm chí đến cửa cũng chưa bước vào.

Đây quả thực chính là điên cuồng.

Tất cả mọi người đều điên rồi.

Cô tìm khắp mọi nơi, đều không liên lạc được với Du Minh Tuấn.

Giác quan thứ sáu của cô luôn chuẩn như thế.

Vì vậy, cô liên lạc với Mặc Tuyết.

Hẹn cả hai gặp mặt.

Quán cà phê.

Dường như tâm trạng của Mặc Tuyết bây giờ thay đổi rất nhiều so với lúc trước. Lúc trước chỉ cần vừa nhìn thấy Cố Nam Nam, cả người cô ta đều trở nên điên cuồng, giương nanh múa vuốt tới đối phương và nói những lời vô cùng khó nghe.

Nhưng bây giờ gặp mặt, vẫn có thể vô cùng bình tĩnh và thong dong.

"Nói đi, cô tìm tôi là muốn làm gì? Bạn gái cũ, cô muốn tìm đến tôi để thị uy sao?"

Lời nói của Mặc Tuyết vẫn không chút khách sáo, nhưng đã không còn nghẹt thở giống như lúc trước.

Thấy thế, Cố Nam Nam cũng không dong dài.

"Tôi đến tìm Du Minh Tuấn, Mặc Tuyết, nếu cô biết thì có tiện nói với tôi không? Còn nữa, cô có thể yên tâm, giữa tôi và anh ta đã không còn mối quan hệ này nữa, bây giờ chỉ đơn giản là bạn thôi."

"Ngay cả khi cô có nói như thế, tôi cũng không có cách nào vui lên nổi, hơn nữa, ngay cả khi cô có hỏi tôi, tôi cũng sẽ không nói với cô, bởi vì tôi cũng không biết bây giờ anh ta đang ở đâu?"

Editor: Lạc Lạc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.