Ban đầu Lâm Khả Nhi vẫn còn lo lắng cho cô, vừa nghe đến một loạt phàn nàn của cô đều không một chút oán giận, trong lòng lo lắng cũng dần dần thả lỏng, “Nam Nam, cậu hiện giờ đang ở đâu, mình tới đón cậu”
Cố Nam Nam sau khi đưa địa chỉ, cũng không ở tại chỗ chờ, mà đi dọc theo con đường cái rộng lớn phía trước.
Cô không muốn phải ở lại cửa biệt thự biến thái chết chóc này, lỡ đâu bây giờ nỗi lòng hắn dâng lên động dục, lại đem cô trở vào, chẳng phải là mất nhiều hơn sao?
Chỉ chốc lát sau, một chiếc Audi màu đỏ xuất hiện trước mặt cô, Lâm Khả Nhi hạ cửa kính xe xuống, “Nam Nam, lên xe.”
Cố Nam Nam không nói hai lời lập tức nhảy lên ghế phụ, Lâm Khả Nhi quay đầu một cách xinh đẹp thanh lịch, nhanh chóng rời đi.
Một màn này cũng không thoát khỏi ánh mắt như biển sâu của Mặc Lệ Tước đang đứng trên ban công, khóe miệng khẽ giơ lên.
“Nam Nam, trước tiên đến nhà mình đi!” Lâm Khả Nhi đề nghị.
“Không, đến sân bay.” Cố Nam Nam liền chém đinh chặt sắt.
Thật vất vả mới thoát khỏi ma chưởng, nếu còn ngu ngốc tiếp tục ở lại Hải Thành, không chừng sẽ bị cái tên biến thái kia bắt trở lại, chỉ có rời đi mới là an toàn nhất, chỉ cần cô ra tới nước ngoài rồi, cái tên ngưu lang biến thái kia muốn đem cô bắt lại cũng không dễ dàng như vậy!
Quan trọng hơn là, cô không muốn ở lại chỗ này nhìn người khác thể hiện tình cảm trước mặt mình, cô sẽ điên mất.
Tới sân bay rồi nhưng vé máy bay đã hết hạn, chỉ có thể đặt lại một lần nữa, nhưng đang lúc hai người mua vé, nhân viên bán vé lại không kiểm tra được người.
Cố Nam Nam lập tức khoanh vòng, “Phiền anh kiểm tra lại được không, hộ chiếu, thẻ căn cước của tôi đều ở chỗ này, còn có cả người tôi cũng ở chỗ này, người sống sờ sờ, tại sao lại không tìm được chứ?”
“Chị à, chúng tôi chỉ có nhiệm vụ xử lý bán vé ở đây, nếu chị có thắc mắc gì, có thể gọi 110 xin giúp đỡ.”
Trái tim Cố Nam Nam tựa như bị cục đá to đập xuống, cõi lòng tan nát.
Cô nắm lấy tay Lâm Khả Nhi vẻ mặt sắp khóc, “Khả Nhi, cậu xem mình hiện tại rốt cuộc nên làm sao bây giờ? Rõ ràng người đang ở chỗ này, tại sao lại trở thành không hộ khẩu chứ? Cái này cũng quá kỳ quái!"
Lâm Khả Nhi không nói, im lặng trầm tư.
Cố Nam Nam sốt ruột, “Khả Nhi, cậu nói đi chứ, mình không ra khỏi nước được, việc học của mình phải làm sao đây?” Cô chính là còn nghĩ muốn nỗ lực học tập để hoàn thành các khoản tín dụng càng sớm càng tốt.
“Nam Nam, có lẽ cậu cả đời cũng không ra khỏi nước được.”
“Này, Khả Nhi, cậu đừng có hù dọa mình chứ! Tại sao lời nói của cậu cùng cái tên ngưu lang biến thái kia lại giống nhau đến vậy!”
Nghĩ đến hắn, Cố Nam Nam tựa hồ nhớ tới tên ngưu lang kia hình như cũng nói như vậy, ‘cô tin hay không tôi sẽ khiến cô cả đời không ra khỏi nước được. ’
Cô cho rằng kia chẳng qua chỉ là sứt sẹo hù dọa cô một chút mà thôi, ai ngờ lại là sự thật!
“Hù dọa?” Lâm Khả Nhi lại bình tĩnh hơn cô lúc này, “Nam Nam, rốt cuộc cậu cũng biết người cậu chọc phải là ai rồi sao? Mặc tam thiếu của Hải Thành, có quyền có thế, chỉ cần dậm chân một cái, Hải Thành cũng phải run run theo, cậu chọc ai không chọc, một hai phải đi chọc hắn, tốt rồi, xong đời rồi!”
“Cái gì?” Cố Nam Nam nuốt nuốt nước bọt, tốc độ chớp mắt nhanh hơn, lời nói cũng đi theo phun ra lại nuốt vào, “Khả Nhi, cậu…cậu nói người kia là Mặc tam thiếu của Hải Thành? Cậu…cậu tại sao lại không nói sớm, sớm biết rằng đây là nhân vật lớn như vậy, mình cũng không dám đi chọc vào tổ ong vò vẻ này đâu!”
“Mình không nói? Ở sân bay mình không phải đã nói rồi sao, cậu có nghe không?”
Cố Nam Nam ủy khuất, “…...Khả Nhi, mình sai rồi.”
“Khả Nhi, cậu có thể giúp mình ngẫm lại biện pháp hay không!” Cô là thật sự muốn khóc.