Cố Nam Nam tiếp tục tức giận mắng, “Ở Hải Thành không phải anh nổi danh Mặc tam thiếu sao? Thật là không ngờ rằng đường đường Mặc tam thiếu thế nhưng vì muốn có thân thể của tôi có thể nói ra những lời vô sỉ này, anh cũng quá vô sỉ rồi, coi như mắt tôi bị mù, còn cho rằng anh là thật sự muốn buông tha cho tôi, tôi nói anh nghe, Mặc Lệ Tước, tôi cả đời này cũng sẽ không chấp nhận anh khống chế tôi, đi chết đi, khốn kiếp!”
Cố Nam Nam mắng xong một hơi lập tức cắt đứt điện thoại, sau đó liền tắt máy.
Tài xế bị Cố Nam Nam làm cho sợ hãi không nhẹ, sắc mặt không tốt hỏi, “Cô ơi, còn, còn đi tập đoàn Đế Quốc không?”
“Không đi, về nhà.”
Cố Nam Nam trong lòng rất khó chịu, thay đổi địa điểm xong sau đó vẫn luôn trầm mặc một câu cũng không nói, nước mắt trong hốc mắt hỗn loạn.
Vốn dĩ những việc này không muốn cho gia đình biết đến, nhưng bây giờ, xem ra là tránh không khỏi rồi, tóm lại vẫn là nên đối mặt với nó.
Biệt thự Cố gia.
Đây là một dãy biệt thự đơn lập được xây dựng bên bờ hồ, kích thước nhà ở không lớn nhưng lại rất tinh tế, Cố gia tuy rằng không phải là gia đình lớn, nhưng công ty cũng là hô mưa gọi gió, thu nhập không tồi.
Cố Nam Nam sau khi xuống xe, đứng ở cửa nhà.
Như thế nào cũng không thể đi vào được, trên chân nặng nề như ngàn cân, bị ép xuống tại chỗ.
“Nam, mau tiến vào, sao còn ngây ngốc ở cửa!”
Người nói câu này là chị Cố Nam Ân của Cố Nam Nam, dịu dàng ngọt ngào, đoan trang hiền huệ, là đại mỹ nhân nhất đẳng nhất xinh đẹp, đối với Cố Nam Nam cảm tình cực kỳ tốt, rất thương yêu cô.
“Chị?”
Nhìn thấy Cố Nam Ân, Cố Nam Nam có chút giật mình, vội vàng đẩy cửa ra đi vào, đi đến trước mặt Cố Nam Ân, ngồi xổm thân xuống tay nắm lấy tay cô đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng nói: “Chị, cơ thể chị không khỏe, sao không ở trong nhà nghỉ ngơi nhiều một chút?”
Trên gương mặt thanh tú của Cố Nam Ân vẽ lên một nụ cười đẹp, “Mấy năm nay chị đã nghỉ ngơi đủ lâu rồi, bởi vì Nam em đều không ở nhà, một mình chị thực là cô đơn! Cho nên có thời gian thì sẽ ra ngắm những loại hoa mà lúc trước chúng ta đã cùng nhau trồng, em xem, hoa đều đã nở rồi đó!”
“Chị!” Cố Nam Nam vành mắt ươn ướt, nắm lấy tay chị vuốt ve gương mặt mình, giọng nói ướt át, mềm mại, “Chị, Nam đã trở lại.”
Cố Nam Ân tay trắng nõn dịu dàng chạm vào mặt cô, trên mặt vẫn treo nụ cười thanh nhã, “Trở về thì tốt! Chúng ta vào đi thôi, ba mẹ nếu biết em đã về nhất định sẽ thật vui mừng.”
"Dạ.”
Nhìn thấy Cố Nam Nam vào nhà, Cố Chấn Hải lập tức buông tờ báo trong tay, vẻ mặt ôn từ, “Đã trở lại?”
“Dạ.” Cố Nam Nam cúi đầu nhẹ nhàng trả lời một tiếng, nhìn gia đình ấm áp này, cô đột nhiên cảm thấy lâu như thế mới trở về có thể mang đến thương tổn cho nhà hay không, cuối cùng trên báo đưa tin……
“Lại đây ngồi xuống cạnh ba, cho ba xem xem con ở nước ngoài tốt đến như thế nào?”
“Nhìn ông, thật là, con gái đều đã lớn như thế, ông lo lắng gì chứ, còn tưởng rằng con gái là một đứa trẻ a!” Mẹ Cố vui mừng từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một đĩa trái cây, từ ái đối với Cố Nam Nam, “Con gái tới đây, ăn thử quả thánh nữ* mà con thích nhất mẹ vừa rửa cho con này.”
(*quả thánh nữ: cà chua anh đào)
Gia đình này thật là ấm áp quá, Cố Nam Nam duỗi tay cầm lấy quả thánh nữ, bỗng chốc nước mắt ngăn không được nhỏ giọt xuống.
Điều này đã làm mẹ Cố sợ hãi.
“Con gái, đã xảy ra chuyện gì, sao con lại khóc.”
Bởi vì những lời này, sự thương xót của Cố Chấn Hải liền biến mất, nhìn sắc mặt của ông, mẹ Cố rốt cuộc cũng đã biết con gái nhà mình là vì cái gì mà khổ sở.
“Con gái mỹ lệ xinh đẹp như vậy, đứa nhóc đó căn bản là không xứng với con gái nhà chúng ta, loại người này không đáng nói đến!”