Kể từ lúc đó, Cố Nam Nam đã bị Mặc Lệ Tước cầm tù trong biệt thự, cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài.
Cô thậm chí còn không biết Quý Bắc Thần kia hiện tại rốt cuộc đã ra làm sao.
Ở trong biệt thự của hắn, mỗi ngày đều cùng hắn làm loại chuyện này, cô rất phiền chán nhưng cũng không thể nề hà.
Bây giờ gia đình nhất định rất sốt ruột, đang ở khắp nơi đi tìm cô.
Cố Nam Nam cuộn tròn ở trên giường, toàn thân từ trên xuống không mặc một thứ gì, dấu ấn trên người cô rõ ràng rất dễ nhìn thấy, nhưng cô không quan tâm, ôm lấy đầu gối như một đứa trẻ sợ sệt không nhà để về, đang chờ đợi cứu viện.
Cửa mở Cố Nam Nam cũng lười để ý đến, phòng này chỉ có hắn có thể vào, nghĩ cũng không cần nghĩ cũng chỉ có có thể là hắn.
Mặc Lệ Tước mở cửa tiến vào đặt đĩa thức ăn trong tay lên bàn, đi vào phòng ngủ liền nhìn đến Cố Nam Nam, "Cố Nam Nam, cô như vậy là muốn dụ hoặc tôi lại đến một lần sao? Buổi sáng còn chưa thỏa mãn cô?"
Cố Nam Nam nắm lấy cái gối ném thẳng về phía Mặc Lệ Tước, "Cút cho tôi!"
Gối ném ra bị Mặc Lệ Tước thật nhẹ nhàng tiếp được, Mặc Lệ Tước cầm gối đi vào phòng ngủ, đi đến bên cạnh Cố Nam Nam, vươn tay kéo cô vào trong lòng ngực, Cố Nam Nam giãy giụa, "Buông tôi ra."
"Sao vậy, con mèo nhà tôi nổi giận à?"
"Nổi giận than bùn, Mặc Lệ Tước anh thật quá đáng, anh đang làm gì vậy, nhân thân cầm tù sao? Tại sao không cho tôi đi ra ngoài, tại sao?"
Cô rất tức giận, từ lúc đó đến bây giờ đã hai ba ngày, tình trạng Quý Bắc Thần bên kia cũng không rõ ràng gì, trong nhà cũng không rõ ràng, cô sao có khả năng không tức giận?
Mặc Lệ Tước quét nhìn trên người cô một lượt, sâu kín mở miệng, "Chẳng lẽ cô muốn như vậy đi ra ngoài?"
Toàn thân từ trên xuống áo rách quần manh, cho dù tức giận Cố Nam Nam vẫn đỏ bừng mặt, vội vàng kéo chăn lại, "Mặc Lệ Tước, anh đã nhìn nơi nào rồi?"
"Nơi nào của cô tôi chưa nhìn qua?"
"Anh?" Cố Nam Nam vốn rất muốn phát hỏa, nhưng lập tức bừng tỉnh, "Mặc Lệ Tước, anh, lời nói vừa rồi của anh là có ý gì?"
"Nơi nào của cô tôi chưa nhìn qua?" Hắn biết rõ cô hỏi chính là câu nào, bị cắn lại giả vờ không biết gì, chọc cô nổi giận rất thú vị.
Nhiều năm như thế, mỹ nữ ở bên cạnh hắn như mây, đều là cúi đầu khom lưng với hắn, không một cô gái nào có thể lọt vào mắt hắn, càng đừng khiến cho hắn chạm vào, hắn có thói ở sạch, hắn có thể giữ phụ nữ ở lại đã là đại ân huệ.
Nhưng cô gái trước mắt này, hắn lại nghiện......
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mặc Lệ Tước sâu sắc vài phần, chẳng lẽ bởi vì người cô yêu là chồng của em gái mình, cho nên mới như thế muốn có được cô?
Cố Nam Nam phe phẩy đầu, vội vàng, "Không phải, tôi hỏi phía trước một câu."
"Chẳng lẽ cô muốn như vậy đi ra ngoài?"
"Đúng đúng đúng, chính là câu này." Cố Nam Nam có chút hưng phấn, "Mặc Lệ Tước, như thế là anh đáp ứng cho tôi đi ra ngoài đúng không?"
Mặc Lệ Tước rất có thú vị nhướn mày, "Tôi từng có nói như vậy sao?"
"Lời nói vừa rồi không phải chứng minh rồi sao? Mặc Lệ Tước, tôi có nhà, tôi bị anh nhốt tại nơi này, gia đình tôi sẽ lo lắng, hơn nữa tôi còn có việc học, anh đã hiểu lầm một đứa trẻ rồi, sẽ hại tôi."
"Điều này có liên quan gì với việc cô trở về?"
"Đương nhiên là có, chẳng lẽ anh không có gia đình, anh muốn mất tích sao, anh xem xem gia đình anh có thể sẽ lo lắng hay không, làm người phải có trái tim, anh không thể tàn nhẫn như thế."
"Hôn tôi!" Hắn bá đạo ra lệnh.
"Cái gì?" Cái này cũng quá đột ngột, chính sự cô đang nói với hắn thì sao?
"Hôn tôi, hài lòng sẽ cho cô về nhà."
Chết tiệt!
Cố Nam Nam ở trong lòng thầm mắng, cái logic này là gì?
Tuy rằng khó chịu, nhưng cô vẫn chậm rãi thấu qua đi......