“Xin lỗi, mình đã không thể bảo vệ cậu.” Đôi mắt anh như mưa đêm nhìn không rõ.
Trên đầu anh quấn quanh băng gạc trắng, nơi phía trước trán có chút màu đỏ tươi, hẳn là vết thương vẫn còn chảy máu, cô vươn tay chạm lên vết thương trước trán của anh, âm thanh mềm mại, “Rất đau đi!”
Nếu không phải do cô, anh cũng sẽ không bị thương, đến cuối cùng đều là cô có lỗi.
“Không đau.” Anh mỉm cười với cô.
Cô hơi dùng chút lực, vẻ mặt của anh liền nhíu lại, “Còn không đau.”
Anh cũng vươn tay sờ sờ, khuôn mặt đẹp trai lộ ra ngốc nghếch cùng thỏa mãn, “Ừ, có đau một chút, nhưng khi nhìn thấy cậu thì không đau nữa.”
“Này, đừng làm ra vẻ, chúng ta là bạn thân, đừng làm như đại cô nương vậy.”
“Nam Nam, sao em lại ở đây?”
Lưng Cố Nam Nam cứng đờ, mặc dù không nhìn nhưng nghe giọng nói cô cũng biết là Du Minh Tuấn, giọng nói của hắn đã quá quen thuộc với cô.
Du Minh Tuấn trên đầu quấn băng gạc xuất hiện ở cửa phòng.
Đúng là gặp quỷ, sao ở nơi nào cũng có thể gặp được hắn. Thế giới này thật đúng là!
Nụ cười trên mặt Quý Bắc Thần biến mất, giọng điệu lạnh lùng, “Anh đến đây làm gì?”
Du Minh Tuấn mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo của Quý Bắc Thần, lập tức đi đến trước mặt Cố Nam Nam, ôm cô vào trong ngực, “Nam Nam em không sao rồi, thật tốt quá!”
Cố Nam Nam nghiến răng, “Anh buông ra.”
Quý Bắc Thần càng thêm không vui, “Du Minh Tuấn, nếu là đàn ông thì buông ra cho tôi, tổn thương anh cho cô ấy còn chưa đủ sao?”
Năm đó còn tưởng rằng hắn là người tốt, mới có thể chủ động từ bỏ việc theo đuổi cô, bây giờ xem ra lúc trước là do mắt anh mù nên mới có thể yên tâm giao Nam cho hắn.
Du Minh Tuấn không để ý đến Quý Bắc Thần, ánh mắt nhu tình như nước chỉ dừng lại trên người Cố Nam Nam, coi như Quý Bắc Thần không tồn tại, “Em có biết anh tìm em mấy ngày nay hay không, anh ta không làm gì em chứ?”
Cố Nam Nam cảm thấy buồn cười, kéo khóe miệng, “Tôi làm sao cũng không liên quan gì đến anh, đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi, không có anh tôi vẫn sống rất tốt.”
Lúc trước ở hôn lễ của hắn và Mặc Tuyết cô muốn hắn cho cô một đáp án, hắn đã thế nào, tàn nhẫn thế nào?
Bây giờ đến tìm cô, quan tâm cô sao?
Không có chuyện nào buồn cười bằng như thế này.
“Nam Nam, nghe anh rời khỏi người đàn ông kia, anh ta không đơn giản như trong tưởng tượng của em vậy đâu.”
Mặc Lệ Tước là loại người gì cô cũng không rõ, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, sự khủng bố và tàn nhẫn của hắn cô cũng đã tự mình trải qua, không cần Minh Tuấn nói, cô cũng sẽ tự mình rời khỏi hắn, chẳng qua từ trong miệng Minh Tuấn nói ra làm cô cảm thấy rất khôi hài, “Tôi và anh ta như thế nào cũng là chuyện của tôi, anh có tư cách gì mà quản tôi, dù sao cũng chỉ là bạn trai cũ mà tôi không cần nữa thôi mà.”
Du Minh Tuấn ôm cô cũng không buông ra, từ trên người hắn tản ra nhàn nhạt mùi hương quen thuộc, Cố Nam Nam nhíu mày, giọng điệu sắc sảo, “Du Minh Tuấn tôi cho anh ba giây, còn không buông tôi ra, đừng trách tôi không khách khí với anh.”
“Nam Nam, anh sẽ không bao giờ buông tay em.”
“Du Minh Tuấn, anh……”
“A!! Các người!!!”
Bỗng chốc, từ cửa vang lên một tiếng kêu sợ hãi, làm lời nói của Cố Nam Nam sắp ra lại phải nuốt trở về.
Cô còn chưa xoay người, Mặc Tuyết như phát điên xông vào, túm lấy tóc cô, rít lên sợ hãi, “Cố Nam Nam tiện nhân cô không biết xấu hổ, câu dẫn chồng tôi, tôi đánh chết thứ tiện nhân như cô, đồ gái điếm không biết xấu hổ……”
Không hiểu tại sao lại bị cô ta xé rách còn mắng đến khó nghe như thế, Cố Nam Nam giận sôi máu, tay càng thêm dùng sức nắm lấy tóc Mặc Tuyết lại, hai người vật lộn với nhau.
Cố Nam Nam đỏ mắt, một chân hung hăng đá Mặc Tuyết ra xa, “Con mẹ nó cô mới là tiểu tam.”