Trong suốt quá trình học tập của cô ở nước ngoài, cả hai đã khóa nhau lại, ngay cả tin tức hôn lễ đến cuối cùng cô mới biết được. Vội vã trở về muốn Du Minh Tuấn cho cô một cái lý do phản bội, nhưng thậm chí hắn một câu chia tay cũng không có, còn làm cô không thể hiểu được từ nguyên phối trở thành tiểu tam?
Cô sao có thể không tức giận, sao có thể cam tâm.
Cho dù không cam lòng nhưng cô vẫn thành toàn cho bọn họ, cớ gì còn muốn dây dưa cô không bỏ, hai người này đều là kẻ điên sao?
Quý Bắc Thần không màng trên người bị thương lập tức rút kim tiêm xuống giường đến khuyên ngăn, Du Minh Tuấn kéo Mặc Tuyết, một hồi lâu mới kéo được cả hai ra, lúc này đầu tóc Cố Nam Nam hỗn loạn, mắt đỏ ngầu, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Mặc Tuyết như vẫn còn rất tức giận, còn muốn xông lên, lại bị Quý Bắc Thần giữ chặt, “Nam, bình tĩnh đi.”
“Mặc Tuyết, mẹ nó chẳng qua chỉ là giày rách tôi không cần thôi, cô cho rằng tôi thích lắm sao? Mang theo giày rách của cô cút khỏi đây đi, nếu để tôi nhìn thấy cô, tôi mẹ nó thấy một lần đánh một lần.” Cố Nam Nam thật sự tức giận, cướp bạn trai của cô đã đành, còn năm lần bảy lượt đến kiếm chuyện, cho rằng cô là mèo bệnh nên ai cũng có thể bắt nạt sao?
Du Minh Tuấn kéo Mặc Tuyết, mạnh mẽ đem cô ta ra ngoài.
Mặc Tuyết không tình nguyện một bên giãy giụa, lần nữa quay đầu phát thần kinh với Cố Nam Nam, “Cố Nam Nam, đồ tiện nhân cô, cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, tôi muốn cô phải trả giá.”
Tôi muốn cô phải trả giá……!!!
Người đã đi rất xa, hành lang trống trải vẫn có thể nghe được giọng nói của cô ta.
Du Minh Tuấn kéo Mặc Tuyết trở lại phòng bệnh, hung hăng đẩy ngã cô lên giường bệnh màu trắng, chất vấn, “Mặc Tuyết, tôi đã cưới cô như nguyện ý, cô còn bất mãn gì chứ?”
Từ lúc đầu hắn đã không hề thích Mặc Tuyết chút nào, dù có thể cho cô ta một đám cưới, nhưng cô ta đừng hòng mơ tưởng đến tình yêu từ hắn!
“Minh Tuấn, anh nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ anh không biết em mới chính là vợ anh sao?” Mặc Tuyết bi thương đến cực điểm, ánh mắt ai oán, “Chúng ta rất vất vả mới có thể ở bên nhau, em vì anh trả giá nhiều như thế, chẳng lẽ anh không có một chút động tâm nào sao? Minh Tuấn, tiện nhân kia cuối cùng tốt ở chỗ nào? Khiến anh đã kết hôn với em nhưng vẫn quyến luyến cô ta không quên.”
Trên khuôn mặt đẹp trai nho nhã của Du Minh Tuấn không có chút biểu cảm nào, một người một mình đi đến ban công yên lặng hút thuốc.
Cô cuối cùng tốt ở chỗ nào, trước nay hắn chưa từng nghĩ đến, chỉ cần là cô, bất cứ một phương diện nào hắn đều thích.
Hắn không để ý đến, cũng không có nghĩa Mặc Tuyết không quan tâm, cô vọt đến ban công nắm lấy áo hắn, kiệt sức gào rống, “Minh Tuấn, anh nói em nghe đi, rốt cuộc em có chỗ nào không bằng cô ta?”
Du Minh Tuấn lạnh lùng liếc nhìn cô, “Chỗ nào cũng không bằng.”
“Anh là đồ khốn, đi chết đi, tôi nhất định sẽ không để cô ta sống tốt.”
Mặc Tuyết khóc lóc chạy ra ngoài, Du Minh Tuấn cũng không có ý muốn đuổi theo.
Tâm tư của hắn cực kỳ phiền loạn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cô và Mặc Lệ Tước ở bên nhau, nội tâm bất an cũng dần bị mở rộng, và bây giờ đã đến đỉnh điểm.
Cuối cùng thì hắn phải làm sao mới có thể kéo cô trở lại bên cạnh hắn?
………………
Vì không chọc Mặc Lệ Tước nổi giận, đêm đó cô ngoan ngoãn trở về ‘ bán đảo biệt uyển ’ của Mặc Lệ Tước.
Sở dĩ cô chủ động xuất hiện ở đây, là có việc muốn thương lượng cùng hắn.
“Mặc Lệ Tước, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên nói chuyện thật tốt.”
“Nói chuyện, tất nhiên phải nói rồi, cô muốn nói thế nào? Ở đây hay là trên giường?”