Cô cười quyến rũ, dường như cơ thể bị xé rách một chút cũng không đau, lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng, “Ví dụ…… như đêm qua? Như là mạnh mẽ xâm phạm tôi, cố gắng làm tôi thuyết phục?”
“Ồ? Còn rất mạnh mẽ!” Con ngươi của hắn như trong đêm qua làm cô cảm thấy một nỗi sợ hãi mãnh liệt, dần sâu thẳm, càng thêm lạnh lẽo, đặc biệt là nhìn chăm chú vào cô, khiến cho cô đối diện cũng không được, dời mắt đi cũng không xong.
Thật ra Cố Nam Nam nghĩ, anh muốn tôi đi hướng đông tôi càng muốn đi hướng tây, không theo ý muốn của anh, anh có thể ngăn lại tôi không?
Nhưng cuối cùng cô lại lựa chọn im lặng không nói.
Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua ngực cô, cố ý kéo ra một bên cổ áo, mơ hồ có thể nhìn thấy sóng gió sinh động, bên trên còn có vài vết cắn xanh tím, “Đêm qua sảng đến yu tiên yu chết, tại sao sáng nay nhắc đến váy đã không nhận người vậy?”
Cô ra vẻ nhẹ nhàng, “Không có biện pháp a, tôi là người có trí nhớ không dài như thế! Đặc biệt là những cầm thú khoác da người đó, tôi một lát đã quên.”
Cô không biết đêm qua sau khi Mặc Lệ Tước đi ra ngoài đã trải qua những gì, gặp người nào, nhưng lúc trở về lại đè nặng cô, cô ngửi thấy được mùi nước hoa khác với lúc trước từ trên người hắn, phụ nữ mới có thể dùng nước hoa, đêm qua hắn đã lêu lổng cùng phụ nữ khác.
Cô không quan tâm, càng sẽ không nổi giận, chỉ vì điều này đối với cô, người cô lấy không phải là người này.
“Đúng không?” Hắn cười khẽ, “Không nhớ rõ cũng không quan trọng, rất nhanh tôi sẽ làm cô không thể nào quên được.”
Hắn lại lần nữa giam cầm hai tay cô trên đỉnh đầu, rất giống đêm qua vươn tay cởi quần áo cô, như là rất muốn cường cô.
Cô rất hoảng loạn, không ngừng vặn vẹo thân mình.
Nơi này là phòng khách, hơn nữa còn đang là buổi sáng, cửa sổ sát đất tuyệt đẹp có thể nhìn thấy rõ tất cả cảnh vật bên ngoài, nếu lúc này có người lại đây, như vậy việc làm của bọn họ không phải bị……
“Thế nào? Cô Cố đang thành tâm mời tôi thượng cô sao?”
Cô vùng vẫy trên sô pha, bởi vì tức giận mà hai bên má cũng bị nhiễm đỏ ửng, thoạt nhìn như là kết quả sau ái muội, cô căm tức nhìn hắn, trầm thấp rống giận, “Thượng than bùn, anh biến khỏi người tôi đi.”
Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất, thay thế chính là sát khí muốn giết người, hận không thể trực tiếp giết chết cô, trên thực tế hắn chính xác muốn làm như vậy.
Khớp xương tay rõ ràng gắt gao bóp chặt cổ Cố Nam Nam, cô không thể hô hấp, chỉ có thể giãy giụa, ban đầu trên mặt mang theo chút ửng đỏ bởi vì ngạt thở mà trở nên đỏ bừng, một chút hít thở không thông, giống như chết đuối, nghĩ cái chết đến gần.
Ở trong mắt hắn, vẫn lạnh nhạt như băng, nhìn không ra một tia ấm áp, cô từ bỏ giãy giụa.
Thật ra cẩn thận ngẫm lại, cứ như vậy mà chết đi có lẽ còn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng khi cô thật sự muốn chết, Mặc Lệ Tước lại như biết được suy nghĩ trong lòng cô, trong phút cuối cùng liền thả cô ra.
Cô như con cá mắc cạn hít thở từng ngụm từng ngụm cùng với ho khan kịch liệt, yết hầu nóng rát đau đớn, cô đỏ mặt rống giận lại, “Mặc Lệ Tước, đồ khốn kiếp!”
Hắn bắt chéo hai chân tay nắm chặt hai tay cô hung hăng vung ra, Cố Nam Nam lập tức từ trên sô pha ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hắn như đế vương từ trên cao nhìn xuống cô, “Muốn cho cô chết, dễ như trở bàn tay.”
Cô ho khan, đỏ mắt, “Đó là một cách để anh giết chết tôi!”
“Chết?” Hắn hừ lạnh, “Tôi còn muốn cưới cô, làm sao có thể để cô chết!”
“Mặc Lệ Tước rồi tôi cũng sẽ vượt qua, cho dù chết tôi cũng sẽ không kết hôn với anh.”
Trên mặt hắn xẹt qua nụ cười mê chết người không đền mạng, vân đạm phong khinh mở miệng, “Phải không, vậy thì chúng ta chờ xem.”