Cô sinh ra rất phản nghịch từ trong xương cốt, ăn mềm không ăn cứng, nhưng sau khi gặp Mặc Lệ Tước cũng đã biến thành mềm cứng đều không ăn.
Một hai phải tích cực với hắn, mặc dù mỗi lần có hại vẫn là cô.
Sau đó Mặc Lệ Tước cũng không quan tâm Cố Nam Nam nữa, sau khi nhận được điện thoại đã thay quần áo rời đi.
Trước khi rời đi nói với Cố Nam Nam, “Chỉ cần cô không đáp ứng, thì đừng mơ tưởng lại rời khỏi đây.”
Ban đầu cầm tù cũng chẳng qua là hù dọa cô, bây giờ mới là bắt đầu giam cầm thật sự.
………………
Hai ngày không nhìn thấy Cố Nam Nam, gia đình cũng có chút lo lắng.
Sáng sớm Cố Nam Ân vừa tỉnh dậy, mẹ Văn Tú đã vào phòng, lo lắng hỏi, “Nam Ân, Nam cũng đã ra ngoài hai ba ngày, sao còn chưa về, không phải là có chuyện gì chứ!”
Mặt Cố Nam Ân không đổi sắc, vẻ mặt dịu dàng an ủi mẹ, “Mẹ, Nam Nam không phải con nít, em ấy làm việc sẽ có suy xét, mẹ cũng đừng lo lắng!”
Cho dù như thế, dù sao cũng là con của mình, làm sao có thể một chút cũng không lo lắng?
“Nam cũng thật là, cũng hai ngày rồi, cũng không biết gọi điện thoại về nhà.”
“Mẹ, con xin lỗi, Nam có gọi điện thoại cho con nói mấy ngày gần đây sẽ không về, con quên nói cho mẹ, xin lỗi, mẹ!”
“Việc học của Nam Nam bên Pháp thì sao? Làm như vậy cũng không phải biện pháp!”
Cố Nam Ân dừng một chút, trong mắt nhanh chóng hiện lên một sự phức tạp, sau đó mỉm cười, “Mẹ, người ta bên đó được nghỉ, Nam mới trở về. Thân thể mẹ không tốt, thì đừng nhọc lòng, Nam bên đó còn có con mà!”
Mẹ Tú thở dài một hơi rồi rời đi, sắc mặt Cố Nam Ân cũng trầm xuống, không ngừng vuốt ve điện thoại trong túi, Nam bên đó sẽ không sao chứ!
Sau khi mẹ Tú rời đi vẫn không yên lòng, lại ở dưới lầu nói với Cố Chấn Hải, “Chấn Hải, Nam con bé rốt cuộc làm cái gì, không chịu về nhà, cái này nếu là làm cha mẹ con bé……”
Văn Tú bị ánh mắt sâu sắc của Cố Chấn Hải nhìn một cái, như hiểu ra điều gì, lập tức che miệng mình lại, “Tôi chưa nói gì cả. Nhưng mà, đứa nhỏ này cứ như vậy, làm cha làm mẹ sẽ lo lắng!”
Cố Chấn Hải còn bình tĩnh xem báo, “Con lớn rồi, bà cũng đừng quản quá nhiều!”
Lúc này điện thoại bàn phòng khách vang lên.
Văn Tú đứng dậy đi nghe điện thoại, cũng không biết bên trong điện thoại nói gì, giọng Văn Tú run rẩy, “Cô nói gì?” Ngay sau đó toàn bộ cơ thể cũng run rẩy lên theo, sau khi điện thoại cắt đứt rất nhiều lần cũng không thể đặt điện thoại lên được.
Lời nói của bà khiến cho Cố Chấn Hải trên sô pha chú ý, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Văn Tú đã ngã trên mặt đất.
“Văn Tú!”
………………
Lần cuối cùng cô nhìn thấy Mặc Lệ Tước đã là hai ngày trước, mặc dù bị cầm tù nhưng tốt xấu cũng không bị xích sắt buộc lại, cũng có một chút tự do, chỉ hạn chế trong biệt thự này.
Buổi sáng ăn qua cơm sáng, Cố Nam Nam nhàm chán đi dạo trong hoa viên, hoa khắp nơi nở rộ đủ loại màu sắc hình dạng, rất đẹp.
Tên khốn kia không bằng cầm thú vậy mà còn có nhã hứng như vậy!
Cô lấy điện thoại chụp hình những bông hoa hồng, cô học chuyên nghiệp là thiết kế, nhưng cô lại đam mê nhiếp ảnh, ngày thường những lúc rảnh rỗi cũng rất thích cùng các bạn bè đi nhiếp ảnh.
Đang lúc cô định chụp một bông hoa lục bình màu vàng nhạt, điện thoại rung lên.
“Khả Nhi!” Cô lập tức nhận điện thoại.
“Nam Nam, bây giờ cậu đang ở đâu, mẹ cậu đang trong bệnh viện.”