Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Chương 7: Nhớ kỹ, gọi tôi là Mặc Lệ Tước



Cố Nam Nam nghĩ chính mình cứ như vậy không trong sạch, càng thêm thương tâm khổ sở, giọng nói không khỏi nghẹn ngào.

Vì không có chăn, Mặc Lệ Tước toàn thân trên dưới mỗi một tấc da thịt đều bại lộ trong không trung, hiện lên những đường cong cơ bắp hoàn mỹ...Nhìn như thế nào cũng đều là nhất đẳng nhất cực phẩm, lại không nghĩ đến ma quỷ có được dáng người thiên sứ, gương mặt hắn tự nhiên lại trở thành một đống cặn bã?

Càng làm cho Cố Nam Nam thêm tức giận, hắn còn coi đây là vinh.

Cho dù thân thể bại lộ trong tầm mắt Cố Nam Nam, hắn cũng không hề quan tâm.

"Rất tốt!"

Hắn lãnh đạm cười một tiếng, khóe miệng cong lên vừa phải, vươn tay bóp lấy cằm của cô, âm thanh hết sức ưu nhã nhưng lời nói thoát ra như đến từ địa ngục, "Nhớ kỹ, gọi tôi là Mặc Lệ Tước."

Cố Nam Nam cơ hồ muốn phát điên, người đàn ông này chẳng những kiêu ngạo, lại còn rất thối tha.

"Nhớ kỹ, gọi tôi là Mặc Lệ Tước " mẹ nó này là có ý gì a!

Ở đầu đang còn một trận đau đớn, đều là do uống rượu mà hỏng việc, sớm biết rằng như vậy đã không uống rượu, đây vừa uống còn uống ra đại sự, hắn sẽ không lấy chuyện này để uy hiếp cô nuôi hắn cả đời đi!

Bởi, loại ngưu lang này thật đúng là không biết xấu hổ!

Muốn ăn vạ cô?

Loại trò đùa của Nhật Bản!

Dù sao bây giờ cô bạn trai cũng không còn, trinh tiết cũng đã mất, đơn giản liền bất chấp tất cả, cái gì cô cũng không quan tâm.

"Tôi cảnh cáo anh, đừng cho là tôi ngủ với anh một lần, anh liền có thể lấy chuyện này ra uy hiếp tôi muốn từ đây ăn vạ tôi! Tôi không có đủ tiền nuôi nổi anh."

Mặc Lệ Tước ánh mắt đang thanh nhã bỗng trở nên thâm lãnh, "Cô gái, nhớ kỹ là tôi ngủ cùng cô!"

Thứ quan trọng nhất đã mất đi, tâm cô cũng bắt đầu đi vào ngõ cụt.

Cố Nam Nam đưa tay muốn nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, nhưng khi cô nhìn bộ váy hiện tại, Cố Nam Nam hoàn toàn phát điên, cầm lấy quần áo hướng tới Mặc Lệ Tước đang ưu nhã nằm ở trên giường rồi ném đi, "Này! Đồ Ngưu Lang chết tiệt, anh là tình thú sao? Ngay cả một bộ quần áo nguyên vẹn cũng không giữ lại cho tôi!"

Hắn như vậy là như thế nào, dã thú sao?

Ngay cả quần áo cũng bị hắn xé rách thành ra như thế này, có thể thấy được tối hôm qua trận chiến...kịch liệt đến bao nhiêu!

Cố Nam Nam thật sự tức giận, vành mắt hồng hồng, bị một người đàn ông xa lạ đoạt đi thứ quý giá nhất của người con gái, chính là một đại đả kích, ngay cả khi cô có mạnh mẽ, trong lòng vẫn sẽ đau.

Không khí tĩnh lặng đến quỷ dị.

Cô đang chuẩn bị mắng lên, Mặc Lệ Tước đã lập tức đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.

Cố Nam Nam nước mắt không kìm được rơi xuống, tay liền nhanh chóng lau đi, ánh mắt lại trở nên quật cường kiên định.

Cố Nam Nam cô từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, khi còn nhỏ thường xuyên bị người khác bắt nạt, nhưng cô cũng không dễ dàng rơi nước mắt, hiện tại cũng là như vậy, coi như mất đi một ít, nhưng tóm lại phải lấy được thứ khác.

Cô trước sau đều vững chắc tin tưởng, thượng đế đối với mỗi người đều rất công bằng, ở đây một cánh cửa đóng lại đồng thời cũng sẽ vì cô mà mở ra một cánh cửa khác.

Rất nhanh, Mặc Lệ Tước cũng tắm xong đi ra, chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc còn ướt sũng, Cố Nam Nam lập tức cúi đầu che lại hai mắt của mình, "Phi lễ chớ nhìn."

"Nhìn qua cũng đã sờ soạn rồi, giả bộ ngây thơ cái gì chứ!"

Cố Nam Nam mở hai mắt lập tức phản bác, "Đồ khốn kiếp!"

Tối hôm qua cô say, ngay cả cảm giác gì cũng không biết, nơi nào còn có công phu đi thưởng thức cơ thể hắn?

Bỗng nhiên, Mặc Lệ Tước bước ba bước tiến đến trước mặt Cố Nam Nam, lại lần nữa cúi người đưa tay thon dài nắm lấy hàm dưới của cô, "Cô gái, gọi tôi là Mặc Lệ Tước, là người đàn ông đầu tiên của cô! Cũng sẽ là người cuối cùng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.