Lúc Mặc Lệ Tước tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Cố Nam Nam.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên u ám, người phụ nữ đó, chân bị thương vậy mà còn có thể chạy trốn?
Xem ra đêm qua hắn không dùng đủ sức, yêu không đủ hoàn toàn, thế nên cô có dư thừa sức lực để mà trốn đi, phải không?
Mặc Lệ Tước đỡ trán, hắn là một người ngủ nông, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm hắn tỉnh giấc, nhưng đêm qua sau khi làm xong lại ngủ một giấc đến sáng, điều này không giống với hắn của bình thường.
Rốt cuộc nguyên nhân là vì sao?
Chẳng lẽ là bởi vì bên cạnh có người phụ nữ đó, làm hắn an tâm?
………………
Cố Nam Nam xuất hiện ở ‘ Sử hoa viên ’ lúc Lâm Khả Nhi đang đặt các loại hoa mới lên kệ, xoay người lại thì nhìn thấy Cố Nam Nam đang đỏ mắt đứng ở cửa.
“Nam Nam? Cậu xảy ra chuyện gì?”
Lâm Khả Nhi bỏ hết mọi chuyện trong tay xuống vội vàng đón Cố Nam Nam vào nhà, hai người vào bên trong phòng nghỉ, cô rót cho Cố Nam Nam một ly nước ấm, ngồi bên cạnh cô, biểu cảm lo lắng, “Xảy ra chuyện gì, có thể cùng mình không?”
Cố Nam Nam nói với Lâm Khả Nhi mọi chuyện xảy ra trong hai ngày này, Lâm Khả Nhi nghe xong lập tức nổi cơn thịnh nộ, đứng dậy muốn đi tìm Mặc Lệ Tước tính sổ.
Nhưng bị Cố Nam Nam ngăn lại, cô lắc đầu, “Khả Nhi, mình biết cậu muốn giúp mình trút giận, nhưng cậu cũng biết quyền thế của Mặc Lệ Tước, chúng ta căn bản không thể trêu vào người như vậy!”
Lâm Khả Nhi im lặng, Cố Nam Nam chính là nói thật, ngay cả khi cô đi, không nghi ngờ gì chính là lấy trứng chọi đá.
Nhưng mà, Nam Nam như vậy cô không thể mặc kệ, “Nam Nam, bây giờ cậu định làm gì?”
Chuyện về trường học bên kia, Lâm Khả Nhi cũng biết, bây giờ lại không ra khỏi Hải Thành được.
Cố Nam Nam nhìn cô, sắc mặt tái nhợt, cánh môi mấp máy rất nhiều lần, mới có thể nói ra những câu khó nói, cô, “Khả Nhi, mình cần tiền, thật nhiều thật nhiều tiền.”
Lâm Khả Nhi biết Cố Nam Nam không phải nói số lượng, nhưng cô vẫn hỏi, “Bao nhiêu.”
“Ba trăm vạn.” Cố Nam Nam nói đúng sự thật.
Tay cô bất an nắm lấy góc áo, nhanh chóng rũ mắt xuống không dám nhìn Lâm Khả Nhi, cô biết yêu cầu của cô rất vô lý, quả thực là không hợp lý, nhưng cô không còn cách nào, muốn thoát khỏi Mặc Lệ Tước, chỉ có cách này.
Lâm Khả Nhi im lặng, ba trăm vạn không phải một con số nhỏ, nếu không có ‘ Sử hoa viên ’, cô còn có thể lấy ra, nhưng bây giờ trên tay cô dường như cũng không còn bao nhiêu tiền.
Thật sự không có dư tiền.
Cố Nam Nam thấy cô khó xử, vội vàng giải thích, “Mình biết cậu bây giờ cũng rất khó khăn, mình sẽ nghĩ cách khác, cậu đừng bận tâm.”
Có lẽ cô chỉ muốn tìm một ai đó để nói chuyện.
Lâm Khả Nhi cầm hai tay cô lên, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp hiện lên nét chân thành, “Nam Nam, mình có phải là khuê mật* của cậu không?”
(*Bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ)
Cố Nam Nam gật gật đầu, “Đương nhiên rồi, sao lại hỏi như thế?” Cô không biết trong lòng Lâm Khả Nhi đang nghĩ gì.
“Đúng vậy, nếu là khuê mật, chuyện của cậu chính là chuyện của mình, mặc dù trên tay mình không có tiền, nhưng chỉ cần có thể giúp cậu thoát khỏi lòng bàn tay của tên ác ma đó, mình cũng sẽ nghĩ cách.”
“Bà chủ, có người mua hoa!”
“Đã biết.”
Nhân viên chỉ chịu trách nhiệm quản lý, bán vẫn là Lâm Khả Nhi tự mình đến.
“Nam Nam, trước tiên cậu hãy ở lại đây nghỉ ngơi, mình ra ngoài trước đã.”
“Ừ.”
Cố Nam Nam ngồi trên sô pha, hai tay cầm chiếc ly, không chút tinh thần dựa lưng lên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt.
Cô nên làm sao bây giờ, cô thật sự không có cách nào.
Chỉ một lát sau Lâm Khả Nhi cũng đi vào.
Cố Nam Nam mở mắt ra, “Ổn chứ?”
“Ừ, ổn.”
Khả Nhi đi đến lập tức chú ý đến mắt cá chân của cô, chân Cố Nam Nam vẫn còn đang sưng đỏ, “Chân cậu làm sao vậy, sưng đến lợi hại như thế?”
“Không sao.” Cố Nam Nam hoàn toàn không có cảm giác gì cả, hôm nay lúc rời đi, dường như cũng không còn đau nhiều lắm.
Lâm Khả Nhi cẩn thận nhìn một lượt, thở dài nhẹ nhõm, “Hóa ra cậu đã bôi thuốc, dọa chết mình rồi.”
“Hả?” Bôi thuốc?
Từ lúc nào, cô dường như không có ấn tượng.
Chẳng lẽ ——
Không không không, Cố Nam Nam tự giễu, chuyện này sao có thể.
Tuyệt đối không thể.
“Hả, cậu nói gì?” Vừa rồi Cố Nam Nam nói quá nhỏ, cô không nghe rõ.
“Không có gì!” Cố Nam Nam mỉm cười, làm chính mình trông thật bình thường, “Thuốc này hiệu quả rất tốt, qua nửa giờ sẽ không còn đau nữa.”
“Bà chủ, có người tìm.”
Lâm Khả Nhi đang định nói gì đó với Cố Nam Nam, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của nhân viên.
Lâm Khả Nhi lại lần nữa bất đắc dĩ đi ra.
Và thấy Du Minh Tuấn đang đứng trong cửa hàng xem giá của từng chậu hoa.
“Anh đến đây làm gì?” Sắc mặt Lâm Khả Nhi trở nên khó chịu, “Nơi này của tôi không chào đón anh, anh đi đi!” Cô rất không khách khí đuổi người.
Chỉ cần nhìn thấy hắn, thì sẽ nhớ đến nỗi đau mà hắn mang đến cho Nam Nam, sắc mặt cô âm trầm dọa người, “Trước khi tôi không cầm chổi ra đuổi anh, tôi hy vọng anh có đủ kiến thức tự mình hiểu lấy mà rời khỏi đây.”
“Tôi không có dư thừa ý tưởng, tôi đến đây để mua hoa.” Du Minh Tuấn cố gắng giải thích.
Hắn chẳng qua trong lòng buồn đến hoảng, bỏ xuống mọi việc trong công ty để đi dạo, vô tình đi ngang qua cửa hàng hoa này, cảm thấy cái tên này rất mới mẻ, ma xui quỷ khiến muốn tiến vào xem. Hắn cũng không ngờ cửa hàng hoa này là do Lâm Khả Nhi mở.
“Ngay cả khi mua hoa, tôi cũng sẽ không bán cho anh.”
Rõ ràng cách diễn đạt của hắn không có một chút tác động nào đối với Lâm Khả Nhi.
Cô tăng lớn đê-xi-ben*, “Còn không đi?”
(*Cường độ âm thanh)
Còn không đi có thể cô sẽ thật sự đuổi người.
Phải biết rằng cô chính là một người chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Du Minh Tuấn không có ý muốn rời đi, giữa hai đầu mày treo nhàn nhạt một bộ mặt u sầu, không sợ cô đe dọa, hỏi một cách đần độn, “Nam Nam cô ấy gần đây có khỏe không?”
“Cậu ấy làm sao liên quan cái rắm gì đến anh!” Lâm Khả Nhi cau mày, sở dĩ bây giờ cô ấy trở nên như vậy, không phải tất cả đều do hắn ban tặng hay sao?
Bây giờ còn dám vác mặt đến hỏi cô Nam Nam có khỏe không, nếu thật sự lo lắng cho cô ấy như đã nói, liệu có đối xử tàn nhẫn với cô ấy như thế không?
“Tôi hỏi lại anh một câu, anh có đi hay không?”
Tiếng ồn ào bên ngoài đã quấy nhiễu đến Cố Nam Nam đang nghỉ ngơi ở bên trong, cô kéo mắt cá chân bị thương chầm chậm đi ra cửa, "Khả Nhi, xảy ra chuyện gì sao?”
Khi tầm mắt cô dừng ở trên người Du Minh Tuấn, Cố Nam Nam ngạc nhiên, sao anh ta lại ở đây.
“Nam Nam?” Du Minh Tuấn lại càng ngạc nhiên hơn.
Đêm qua sau khi cô bị Mặc Lệ Tước mang đi, trái tim hắn vẫn luôn không thể yên tĩnh, suốt đêm không thể chợp mắt, không buồn ngủ dù chỉ một chút.
Toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là về chuyện của cô.
Nhìn thấy sắc mặt Cố Nam Nam không tốt, hắn tiến lên phía trước, quan tâm dò hỏi, “Nam Nam, trông em thật không khỏe, có phải Mặc Lệ Tước đã làm gì em đúng không?”
Lúc này còn đến quan tâm cô sao?
Cố Nam Nam bình tĩnh lại, nâng đôi mắt lạnh lẽo lên, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi và anh ta tất cả đều ổn.”
Mặc kệ giữa cô và Mặc Lệ Tước đã xảy ra chuyện gì, đều không liên quan gì đến hắn ta.
Từ ban đầu, đã định đoạt hai người là vô duyên, bây giờ hắn có lập trường gì mà đòi đến quan tâm mọi thứ của cô?
“Anh không tin!” Hắn kích động, hai tay nắm lấy vai cô, ánh mắt cực kỳ đau thương, mang theo hèn mọn khẩn cầu, “Nam Nam, xem như anh xin em, em rời khỏi Mặc Lệ Tước đi, hắn ta chính là ác quỷ, sẽ huỷ hoại em.”
Những việc này không cần hắn nói, cô bây giờ cũng đã biết.
Chẳng qua từ trong miệng hắn nói ra, làm cô cực kỳ muốn bác bỏ.
Có lẽ đó là lòng tự trọng đang tác quái từ tận đáy lòng cô.
“Anh ta là ác quỷ, vậy anh là gì?” Cô khinh bỉ giương khóe mắt lên.
Tổn thương mà hắn cho cô cũng không kém gì so với Mặc Lệ Tước.
“Nam Nam, anh biết là anh đã tổn thương em, anh là thằng khốn, anh đáng chết, chuyện giữa chúng ta trước tiên xin em đặt sang một bên, bây giờ ngoan ngoãn nghe anh nói, rời khỏi hắn ta đi được không? Nếu cần giúp đỡ, cứ việc tìm anh! Anh sẽ mặc kệ mọi thứ để giúp đỡ em.”
“Vậy sao?” Cô cười lạnh, “Tôi cần ba trăm vạn, bây giờ lập tức lấy ra đi.”
Cô nhìn hắn chằm chằm không chuyển mắt, muốn tìm kiếm đáp án từ trong ánh mắt đau thương của hắn.
Hai tay hắn rũ xuống, Cố Nam Nam nhìn động tác của hắn, cười tự giễu, châm chọc, “Xem đi, kẻ hèn, ba trăm vạn anh cũng không thể lấy ra, anh có tư cách gì bảo tôi rời khỏi anh ta.”
Ngay cả khi hắn không nói, cô cũng sẽ rời đi.
Ánh mắt hắn ảm đạm đi vài phần, lại lần nữa ngước mắt nhìn thật sâu vào cô, “Được, anh đồng ý với em, cho anh một thời gian.”
Tay Cố Nam Nam đặt ở sau lưng mất tự nhiên nắm chặt lại, chẳng qua cô chỉ muốn thử một chút, căn bản không hề trông cậy vào lời đồng ý của hắn, cũng hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ đồng ý.
“Được, cứ quyết định như vậy, anh đi đi!”
“Nam Nam!” Du Minh Tuấn còn muốn nói gì đó, Cố Nam Nam đã xoay người muốn đi vào bên trong, Du Minh Tuấn nhanh chóng lấy xuống một bó mãn tinh từ trên giàn trồng hoa, đặt vào trong tay Cố Nam Nam, “Tặng cho em!” Rồi mới ném tiền xuống nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn Cố Nam Nam đứng tại chỗ, trong tay còn cầm bó mãn tinh mà hắn đưa.
“Nam Nam, mình dám cam đoan, anh ta vẫn còn tình cảm với cậu!"
Một người yêu hay một người không yêu, ánh mắt sẽ không nói dối, đặc biệt lúc hắn vừa đưa hoa và xoay người, trên mặt vậy mà còn mang theo ửng đỏ, là do xấu hổ vì ngượng ngùng, quả thực tựa như một chàng trai mới lớn vừa biết yêu, nếu không phải tình yêu đích thực, nhất định sẽ không có biểu cảm như vậy.
“Bây giờ điều đó còn có tác dụng gì chứ? Đều đã qua, không phải tất cả mọi thứ đều có thể quay trở lại!” Cố Nam Nam nói xong, lẳng lặng đi vào bên trong.
Đôi mắt của Lâm Khả Nhi giống như cơn mưa buổi sáng, trong vắt và trong suốt, phản ánh nỗi buồn trong trái tim Cố Nam Nam.
………………
“Cô à, những loại lời nói như thế này sau này vẫn nên thận trọng, lát nữa nếu tiên sinh nghe thấy được, nhất định sẽ lại nổi giận.”
Mặc Tuyết bởi vì cơ thể không khỏe, vẫn luôn ở trong nhà tịnh dưỡng, rất ít tham gia dịp gì.
Nhưng cũng không có nghĩa là cô hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.
Cô có một người anh trai cực kỳ yêu thương cô, cô đã lợi dụng sủng ái và quyền thế của anh trai để khiến cho Du Minh Tuấn phải cưới cô, lần trước sau khi từ quán cà phê trở về, Du Minh Tuấn rõ ràng đối tốt với cô rất nhiều, tâm trạng cô cũng dần trở nên vui vẻ, cũng không tiếp tục đi tìm Cố Nam Nam gây rối, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng, cô cứ như vậy mà buông tha Cố Nam Nam.
“Sợ gì chứ, dù sao anh ấy đang ở công ty không thể nghe thấy được, cú điện thoại đó thật đúng là hả giận, dường như mẹ của tiện nhân đó còn tức đến nỗi phải vào bệnh viện, vì vậy tiện nhân đó còn bị ba cô ta tát một bạt tai, sớm biết rằng sẽ có hiệu quả tốt như thế, ngay từ đầu nên kích thích mẹ cô ta nhiều hơn……”
Mặc Tuyết còn đang tiếp tục nói, sắc mặt của vú Ninh bỗng trở nên rất hoảng sợ, thấp giọng nhắc nhở, “Cô à, dừng lại đi.”
“Sợ cái gì? Minh Tuấn lại không ở……không……”
“Tiên sinh, cậu đã trở lại!” Vú Ninh cung kính đứng cúi đầu.
Đôi mắt Du Minh Tuấn sắc bén như băng, đi đến trước mặt Mặc Tuyết, thô lỗ túm lấy cánh tay thon thả của cô, trong ánh mắt tức giận tràn ngập bóng tối không nhìn thấy đáy, “Cô nói lại câu nói vừa rồi một lần nữa cho tôi?”