Sắc mặt Mặc Tuyết trở nên tái nhợt, vội vàng đứng dậy đi đến kéo tay Du Minh Tuấn muốn giải thích, “Minh Tuấn, anh hiểu lầm rồi, em chưa nói gì cả, anh nghe em giải thích!”
Du Minh Tuấn nhẫn tâm ném tay ra, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương cốt, “Lời nói vừa nãy tôi đều nghe thấy được, cô còn muốn giảo biện cái gì, Mặc Tuyết, tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô, đừng nghĩ đến việc làm tổn thương cô ấy, cô đều quên cả rồi phải không?”
Trái tim Mặc Tuyết co rút từng cơn đau đớn, người đàn ông cô yêu sâu sắc há mồm ngậm miệng đều là tên của tiện nhân đó, cũng chỉ quan tâm cô ta, tại sao?
Cô mới là người vợ thật sự, tại sao trong lòng anh lại không chấp nhận sự tồn tại của cô dù chỉ một chút?
Nghĩ đến đây Mặc Tuyết cũng trở nên mất khống chế, rống lên, “Sao nào, chính tôi đã gọi điện thoại uy hiếp cô ta đấy, anh đau lòng sao? Tôi nói anh nghe, sau này tôi sẽ còn làm nhiều hơn, chỉ cần trong lòng anh còn có cô ta, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Cô đường đường là đại tỷ Mặc gia, từ khi nào lại trở nên nóng nảy như thế, vì anh, cô chịu đựng còn chưa đủ sao?
Vừa dứt lời, Mặc Tuyết ý thức được chính mình quá bốc đồng, giọng điệu lập tức trở nên mềm mại, “Minh Tuấn, anh biết đấy, sở dĩ em làm như thế, tất cả đều là bởi vì em yêu anh! Em chỉ muốn có được tình yêu của anh! Minh Tuấn, bây giờ chúng ta đã kết hôn, anh hãy quên cô ta đi! Được không?”
Hắn không dao động, lạnh giọng cảnh cáo, “Mặc Tuyết, lúc kết hôn tôi cũng đã nói với cô, ngay cả khi có được con người của tôi, cô cũng không thể chiếm được trái tim tôi.”
“Tại sao!” Vành mắt Mặc Tuyết phiếm hồng, “Người phụ nữ đó rốt cuộc có chỗ nào tốt, khiến anh không bỏ được như thế.”
Từ ban đầu, cô ta đã không làm gì cho anh, tất cả mọi thứ đều là một mình anh im lặng trả giá, thậm chí cũng không quan tâm đến suy nghĩ của anh, một mình ra nước ngoài, chưa bao giờ xem xét tình cảm của anh, một người phụ nữ ích kỷ, Mặc Tuyết không thể nhìn ra rốt cuộc là tốt ở chỗ nào.
"Chỗ nào cô ấy cũng tốt!” Đây là câu trả lời Du Minh Tuấn dành cho Mặc Tuyết, làm đáy lòng cô bùng cháy lên một tia hy vọng, rồi bị phá hủy hoàn toàn.
Cô nắm lấy góc áo hắn, thương tâm cảnh cáo, “Bây giờ anh là chồng của em, anh không được suy nghĩ đến người phụ nữ khác.”
Hắn phất tay, Mặc Tuyết hung hăng ngã trên mặt đất.
“Loại phụ nữ lì lợm làm tôi rất chán ghét, Mặc Tuyết, đừng quấy rầy tôi! Cô hẳn rõ ràng hôn nhân của chúng ta là như thế nào, một cuộc hôn nhân không có tình yêu, đáng để cô làm như vậy sao?”
Mặc Tuyết nước mắt tuôn như mưa, cực kỳ bi thương, nhưng lại cố chấp trừng mắt nhìn hắn, “Em yêu anh, anh chỉ có thể là của em, không ai có thể đoạt được.”
Trong mắt Mặc Tuyết hiện lên sát khí hung ác nham hiểm.
Ai dám đoạt đồ của cô, cô sẽ không từ thủ đoạn tiêu diệt người đó.
Không tiếc mọi thứ.
“Mặc Tuyết, cô quả thực không thể nói lý.”
Hắn xoay người và bỏ đi.
Sau lưng vú Ninh kêu lên, “Cô!”
Bệnh hen suyễn của Mặc Tuyết lại tái phát, miệng há thật lớn, cánh môi bắt đầu tím tái, tứ chi cũng trở nên run rẩy lên theo.
Vú Ninh sợ hãi, nước mắt ào ào rơi, không ngừng gọi, “Cô ơi, cô……”
Du Minh Tuấn bế ngang Mặc Tuyết lên, rống lên sợ hãi với vú Ninh, “Còn không mau đi lấy thuốc!”
Ôm Mặc Tuyết vọt vào biệt thự ——
………………
Mặc Lệ Tước còn đang ở công ty mở cuộc họp, nghe Mặc Tuyết phát bệnh, lập tức bỏ cuộc họp chạy về.
Đi vào phòng, Mặc Tuyết đã im lặng ngủ.
Vú Ninh vẫn luôn cúi đầu cung kính đứng ở bên cạnh, không dám nói một lời.
Sắc mặt Mặc tiên sinh lúc này rất khủng bố, hắn ngồi trên mép giường, cố gắng thu lại sát khí, nhu tình giúp cô đắp chăn lại đàng hoàng, đứng dậy nói với vú Ninh, “Vú đi với tôi một chút.”
Vú Ninh cúi đầu đi theo phía sau Mặc Lệ Tước, hai người ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, trong giọng nói trầm khàn hồn hậu của Mặc Lệ Tước chứa đựng tức giận không thể ngăn được, hắn hỏi vú Ninh, “Cuối cùng chuyện là như thế nào?”
Vú Ninh thuật lại những gì đã xảy ra vào buổi sáng một năm một mười với Mặc Lệ Tước, “Tiên sinh, thật ra cô……”
Bỗng chốc, cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ trên người hắn, vú Ninh bỗng lạnh sống lưng, thịch một tiếng quỳ xuống đất, “Tiên sinh, đây đều là lỗi của tôi, là do tôi không chăm sóc tốt cho cô, mới có thể khiến cô kích động đến phát bệnh.”
“Người khác đâu?” Hắn hỏi.
Vú Ninh: “Tiên sinh hỏi Du tiên sinh sao? A, Du tiên sinh thấy bệnh tình của cô đã ổn định trở lại, nên đã ra ngoài.”
“Có làm gì không?”
Vú Ninh lắc đầu, “Không có.” Nhưng lúc ấy hắn rõ ràng đang rất tức giận.
Vú Ninh nhanh chóng rời đi, Mặc Lệ Tước trở về phòng, im lặng chiêm ngưỡng khuôn mặt đang ngủ của cô.
Hắn từng có vô số lần tự hỏi mình, tại sao hắn và Tuyết nhi lại là anh em, kết quả như thế hắn không thể chấp nhận được, cho dù đã qua nhiều năm, hắn cũng không thể chấp nhận điều đó, hắn nhớ lúc đó hắn đã hứa hẹn với cô rằng lớn lên sẽ cưới cô, tuy nhiên mối quan hệ em gái này đã phá vỡ tình yêu của hắn một cách tàn nhẫn.
Làm hắn không thể không đưa ra lựa chọn.
Cho dù như vậy, chỉ cần hắn có thể bảo vệ cô, khiến cô hạnh phúc, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Nhưng bây giờ hắn đã bắt đầu nghi ngờ, dốc hết sức lực cho cô mọi thứ cô muốn có thật sự sẽ khiến cô đạt được hạnh phúc không?
Ting ting ——
Điện thoại rung lên, hắn nhìn qua, cầm điện thoại đi đến ban công, giọng điệu rất nhẹ, “Ngự Phong, có việc gì?”
“Lệ Tước, cậu yêu cầu tôi tra một thứ, tôi đã tra được, tôi tin rằng nhất định cậu sẽ rất sốc.”
Trong tay Ngự Phong cầm tài liệu được điều tra gần đây, còn có vài tấm ảnh chụp, sắc mặt âm trầm, đây cũng không phải là vấn đề.
Không biết sau khi Lệ Tước nhìn thấy rốt cuộc sẽ làm như thế nào.
“Lệ Tước, cậu dành chút thời gian xem qua đi! Không phải vấn đề!” mặc dù cũng coi như không phải chuyện lớn, nhưng nếu không ngăn lại mà vẫn cứ để như vậy, vậy không chừng.
Làm không tốt sẽ thật sự bùng nổ một trận tinh phong huyết vũ cũng không chừng.
“Gửi email, tôi sẽ xem nó sau.”
"Được.”
“Đúng rồi, còn có một việc.”
“Cái gì? Lệ Tước, chuyện của cậu sao lại nhiều đến thế, tốt xấu cũng phải để tôi tiêu hóa một chút đi! Cậu như vậy tôi sẽ rất khó tiêu.” Ngự Phong đau đớn kêu gào, phải biết rằng hắn đã hai đêm không chợp mắt, đây là đang tính một cú liền giết chết hắn sao?
Lần nữa, giết chết hắn có chỗ nào tốt đối với Lệ Tước?
Hoàn toàn không có!
Nhưng cũng không lay chuyển được hắn, đành phải thở dài một hơi đồng ý, “Được rồi, tôi sẽ chú ý nhìn xem cho cậu.”
“Mau!”
“Đã biết.”
Tam ca nhà hắn vẫn là Mặc tam thiếu sất phong vân như trước đây sao, đã bị một cô gái không quen biết ăn thịt mất rồi.
Lúc trước vì Mặc Tuyết mà một đầu đi đến trên con đường màu đen, bây giờ vì Cố Nam Nam mà treo cổ trên đại thụ.
Tam ca của hắn, cũng thật đáng lo.
………………
Đèn rực rỡ vừa lên, Du Minh Tuấn xuất hiện ở cửa nhà Lâm Khả Nhi.
“Nam Nam!”
Cố Nam Nam không về nhà, nhưng vẫn báo về cho gia đình.
Cô ở chỗ Khả Nhi, Cố Nam Nam không biết Du Minh Tuấn rốt cuộc đã làm sao tìm được cô, thậm chí đến một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, làm sao lại biết cô ở nhà Khả Nhi, nhìn dáng vẻ của hắn là thẳng một đường chạy đến đây.
Lâm Khả Nhi trên người mặc đồ ngủ và khoác áo, dựa vào cạnh cửa ngáp một hơi, “Hai người tiếp tục nói chuyện, mình đi ngủ trước đây.”
Hai người còn có rất nhiều điều muốn nói, cô ở lại đây sẽ rất bất tiện!
Cố Nam Nam liếc nhìn Lâm Khả Nhi, vẻ mặt tự biến chuyển theo ánh mắt, Lâm Khả Nhi cười gượng, “Vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho mình hỏi cậu đang ở đâu, mình vốn là không muốn nói, nhưng anh ta cứ quấy rầy không thôi, ngoài ra mình cảm thấy giữa hai người cũng nên nói chuyện thật tốt một lần, cho nên……cố gắng lên!”
“Nam Nam, đây là ba trăm vạn mà em muốn, rời khỏi anh ta đi!” Hắn lấy chi phiếu ra đưa cho Cố Nam Nam.
Cố Nam Nam không vươn tay cầm lấy, ánh mắt sáng thuần khiết như nước, “Tại sao anh lại muốn tôi rời khỏi anh ta?” Cô muốn biết câu trả lời.
Là người đã kết hôn, hà tất phải đi quan tâm đến bạn gái cũ.
Ánh mắt Du Minh Tuấn tối xuống, cả người hơi ngã ra sau, từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống, hắn đi rất vội, hắn hiểu rõ bản chất của Mặc Lệ Tước hơn cô, hắn vội vàng giữ chặt hai tay Cố Nam Nam, “Nam Nam, anh không muốn em phải chịu tổn thương!”
“Đủ rồi.” Cô giơ tay lên, hắn chỉ có những lời này thôi sao?
Cô không cần lắng nghe, sớm đã nghe đến mệt mỏi!
“Nam Nam, anh là thật lòng.” Hắn ôm chặt lấy Cố Nam Nam, “Anh sẽ ly hôn với Mặc Tuyết, Nam Nam, hãy đợi anh!”
Chỉ cần vấn đề trên tay hắn gần như được xử lý, hắn sẽ mang cô cao chạy xa bay rời khỏi Hải Thành.
Cố Nam Nam không vùng vẫy, chỉ hơi nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi, “Những lời này của anh đã đến quá muộn, bây giờ chúng ta đã không thể quay trở lại.”
Đầu hắn tựa vào vai cô, “Không, ngay cả khi chúng ta không thể quay trở lại, chúng ta còn có hiện tại và tương lai! Nam Nam, em hãy tin anh! Anh nhất định sẽ đưa em rời đi.”
Rời đi…… Sao?
Cố Nam Nam hiện lên tự giễu, nhẹ nhàng đẩy Du Minh Tuấn ra, “Minh Tuấn, anh cảm thấy tôi bây giờ vẫn có thể rời đi được sao? Ba tôi đang nằm trong bệnh viện, mẹ tôi bị bệnh tim, chị tôi đang ngồi xe lăn, anh cảm thấy tôi có thể đi sao?”
Vì tình yêu mà phải hy sinh tất cả thành viên trong gia đình?
Loại tình yêu như vậy quá mức nặng nề, cô không thể chịu đựng được.
“……”
Sự im lặng của hắn dường như là câu trả lời cho cô.
Cố Nam Nam cười thật xinh đẹp, xem đi, cô vừa nói ra những khó khăn và hoàn cảnh gia đình, hắn đã lập tức biết khó mà lui, không phải sao?
Cái gì mà cho cô hạnh phúc, cái gì muốn đưa cô rời đi, đều chỉ là một lời nói dối.
Cô không nhận lấy chi phiếu trên tay hắn, chỉ im lặng xoay người, những lời nói giữa bọn họ, bây giờ đều đã xong rồi, cô cũng có được câu trả lời mà cô muốn, giữa bọn họ không cần phải tiếp tục giao lưu, sau này cũng không cần gặp mặt, mọi thứ đều đã không còn liên quan.
Lúc này đây, đại khái là hoàn toàn kết thúc!
“Nam Nam!” Hắn giữ chặt tay cô, “Anh biết bây giờ anh như thế nhất định em sẽ ở cười nhạo anh, nhưng anh là thật lòng, chờ anh xử lý xong mọi việc trên tay, anh sẽ đưa ba mẹ và chị của em ra nước ngoài, anh và em sẽ cùng nhau chăm sóc bọn họ.”
Ánh mắt hắn vô cùng chân thành.
Cả người Cố Nam Nam cứng đờ, cô là người có trái tim, sẽ cảm động, đặc biệt là lúc cô bất lực nhất, lời nói của Du Minh Tuấn như ánh mặt trời ấm áp quấn chặt lấy cô, làm trái tim lạnh giá của cô lần nữa ấm trở lại.
Nước mắt ào ào rơi xuống, rơi đầy trên mặt đất.
Bọn họ nhìn nhau sâu sắc, “Nam Nam, anh yêu em!” Hắn giữ vai cô và dần dần đưa môi lại gần ——
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên ở lối đi nhỏ.
Hai người theo tiếng nhìn lại.
Mặc Lệ Tước đang đứng ở cửa cầu thang, dáng đứng thẳng tắp, hai tay tao nhã vỗ vào nhau, cặp mắt chim ưng sắc bén sâu thẳm đầy sự tĩnh mịch chết chóc……