Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Chương 96: Hắn thay cô ăn một cái tát



Cố Nam Nam ngạc nhiên đến ngây người nhìn Mặc Lệ Tước vẫn đang bình tĩnh thong dong, trong lòng kêu gào, thật sự đang diễn xuất a, hoàn toàn nghiền nát một miếng thịt tươi, thẳng đến cấp bậc diễn đế.

Không đi diễn xuất thì thật đáng tiếc cho một bộ da mặt hồ ly xảo quyệt đó.

Văn Tú nghe xong sau đó hỏi cô, "Nam, con cũng nghĩ như thế sao?"

"A? Đúng vậy, mẹ, thật xin lỗi mẹ, chuyện quan trọng như thế lại không nói với mẹ, thật ra lúc trước con thật sự muốn nói với mọi người, nhưng đột nhiên ba lại xảy ra chuyện này, làm cho......"

Mặt sau Cố Nam Nam không tiếp tục nói, bởi vì cô đã thấy mẹ Văn Tú giơ tay lên và vung về phía cô.

Cố Nam Nam nhắm mắt lại, đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận cái tát này.

Nhưng khi cái tát vang dội rơi xuống, khuôn mặt Cố Nam Nam lại không có cảm giác đau đớn, mở mắt ra thì thấy Mặc Lệ Tước đã chắn trước mặt cô.

Mặc dù mẹ cô không dùng nhiều lực, dù sao cũng là đánh con gái mình, sao có thể dùng sức mà đánh, nhưng trên khuôn mặt đẹp trai của Mặc Lệ Tước vẫn xuất hiện ấn đỏ.

"Cậu!" Mẹ Văn Tú cũng ngạc nhiên, đây là kết quả mà bà không ngờ tới.

"Mẹ!" Cố Nam Ân trở nên lo lắng.

Tên ma quỷ Mặc Lệ Tước này, nếu hắn ta nổi giận thì phải làm sao?

Một cái tát này là hắn chịu thay cô.

Mặc Lệ Tước không màng trên mặt đau đớn, trầm giọng lên tiếng, "Dì, Nam là vợ của con, bất cứ ai cũng không thể tổn thương cô ấy, ngay cả khi là dì cũng không được!"

Cố Nam Nam sững sờ tại chỗ, mặc dù cô biết tất cả đều chỉ là giả dối, nhưng giờ khắc này cô vẫn cảm động.

Cô cất tiếng, "Mặc Lệ Tước, đau không?"

Mặc Lệ Tước khẽ cười, hơi cúi người, để sát mặt vào Cố Nam Nam, giọng điệu ái muội, "Nếu em hôn một cái thì sẽ không đau."

Lập tức, sắc mặt Cố Nam Nam liền ửng hồng.

Cô nhìn sang mẹ và chị mình, rồi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, "Đừng đùa nữa, tiết chế một chút đi!"

"Xin lỗi!" Mặc Lệ Tước hướng về phía mẹ của Cố Nam Nam rồi gập người thật sâu.

Mọi chuyện diễn biến thành như vậy, nổi giận cũng vô dụng.

Mẹ Văn Tú im lặng một lúc, chậm rãi lên tiếng, "Cậu đứng lên đi!"

Trong lòng Cố Nam Nam thấp thỏm lo âu, cũng không biết trong lòng mẹ cô rốt cuộc đang nghĩ gì.

Ánh mắt cô cẩn thận nhìn chăm chú vào mẹ mình.

Ba giây sau, mẹ cô bất lực lên tiếng, "Nam là một đứa trẻ bướng bỉnh, có chỗ nào không đúng, mong Mặc tiên sinh khoan dung hơn."

"Vâng."

Mặc dù bị ăn một cái tát, nhưng tốt xấu cũng nhận được sự đồng ý của gia đình.

Nhưng trên đường trở về, Cố Nam Nam vẫn luôn cúi gầm mặt im lặng.

Hắn lái xe, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tại sao lại nói như thế?" Cô cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm của cô.

"Có cái gì không tốt, cứ như vậy, tôi có thể danh chính ngôn thuận giúp đỡ cho họ."

Lời nói của hắn nghe ra chính là xuất phát từ chân tâm.

Chỉ có Cố Nam Nam rõ ràng.

"Mặc Lệ Tước, rốt cuộc anh có mục đích gì?"

Hắn làm như vậy nhất định có lý do gì đó mà cô không biết.

Lúc trước cũng vậy, mỗi lần vừa nói đến mục đích của hắn, hắn đều khéo léo chuyển sang chủ đề khác.

"Đừng nói khó nghe như thế, nhưng mục đích quan trọng cũng không phải là không có?"

Cố Nam Nam nhìn hắn, nghĩ thầm, cuối cùng cũng quyết định rồi sao?

Hắn, "Mục đích chính là có được em, tôi muốn em là của tôi."

"Từ khi nào mà tôi trở thành của anh?"

Ngay từ đầu là cô không tình nguyện, do hắn bá vương ép buộc không phải sao?

Hắn ngoái đầu nhìn lại, trong sáng như gương, "Bắt đầu từ lúc có được lần đầu tiên của em."

Cố Nam Nam nghiến răng, "Anh đúng là không biết xấu hổ."

Hắn nhẹ nhàng đáp lại, "Tôi cũng nghĩ như thế."

Hắn nâng cằm, "Ba mẹ em bên này cũng đã gặp qua rồi, khi nào thì gặp ba mẹ tôi bên đó đây?"

Xem ra hắn đang nghiêm túc.

Nhưng cô lại không nghĩ như thế, "Tôi nhớ rõ là tôi không đồng ý với anh."

"Không phải bây giờ tôi đang hỏi ý kiến của em sao?"

"Tôi từ chối."

Cô vẫn cảm thấy rằng không có bất cứ lý do gì để đi gặp ba mẹ hai bên, vì sau này ly hôn sẽ mang đến những rắc rối không cần thiết.

"Máu lạnh thế?"

Cố Nam Nam trừng mắt, "Tôi luôn tàn nhẫn như thế đấy, bây giờ anh mới biết sao?"

"Nếu em chịu đi, tôi có thể đáp ứng em một điều kiện?" Hắn nhẹ nhàng nghịch mái tóc dài đen sẫm của cô, không chút để tâm.

"A?" Cô không ngăn lại, mặc cho hắn nghịch tóc mình, khóe miệng hiện lên nụ cười đẹp nhợt nhạt, "Muốn quyến rũ tôi à?"

"Muốn bị tôi quyến rũ không?"

"Anh?"

Cố Nam Nam nghiến răng nghiến lợi, thật sự rất muốn cho hắn mấy đá.

Nhưng --

Cô hít sâu, "Mặc kệ anh làm gì, tôi cũng sẽ không đi."

"Ngay cả khi mang toàn bộ Cố gia đến đổi?"

"Ý anh là gì, lại muốn uy hiếp tôi?"

"Không phải, bây giờ tôi đang cho em lời khuyên, chỉ cần em đồng ý đi cùng tôi, tôi hứa sẽ cứu lại Cố gia, không chỉ người mà bao gồm cả công ty Cố gia, em nên tin rằng năng lực của tôi cũng đủ làm nó khởi tử hồi sinh."

Điều này cô không phủ nhận.

Năng lực của hắn cô rất rõ ràng.

"Tại sao anh phải làm điều này?"

"Không phải Mặc tam thiếu thích em sao?"

Cố Nam Nam to tiếng, "Vớ vẩn."

Loại lời nói này cô đã nghe nhiều, đương nhiên nó rất không thú vị, huống chi ngay từ đầu cô đã không muốn tin.

"Có đồng ý hay không nói một tiếng."

Câu trả lời này không cần phải do dự.

Nếu Cố thị thật sự khởi tử hồi sinh, không biết ba cô khi biết tin này có thể sẽ rất vui mừng, phấn khích mà tỉnh lại hay không?

Bởi vì cứu cô nên ba mới nằm bệnh viện.

Cô thậm chí đến một câu xin lỗi cũng không nói với ba, cô mong đợi ba cô có thể tỉnh lại biết bao!

"Được, tôi đồng ý."

"Hai ngày này tôi sẽ hơi bận, chờ tôi sắp xếp xong sẽ thông báo cho em, em trước tiên hãy chuẩn bị sẵn sàng."

"Chuẩn bị?"

Gặp mặt gia đình thôi còn cần phải chuẩn bị?

Gia đình giàu có đúng là làm cho người ta không hiểu được.

"Được rồi, tôi đã biết."

Cố Nam Nam khẽ nhắm mắt lại, thật vất vả mới có thể chung sống hoà bình, cô không muốn phá hư bầu không khí.

Ít nhất tâm hồn mệt mỏi của cô có thể được nghỉ ngơi.

"Muốn đến công ty của tôi đi dạo không?" Mặc Lệ Tước đề nghị.

Từ khi bắt đầu vướng mắc lẫn nhau, Cố Nam Nam cũng không bước vào lần nào.

Một lần duy nhất là cô la hét ở bên ngoài.

"Không đi." Cô cũng không có tâm trạng muốn đi.

Tóm lại chỉ cần là nơi nào có liên quan đến hắn, thì sẽ không có một nơi nào lưu lại ấn tượng tốt với cô.

Ở Zero Bar bị mất lần đầu tiên, bị chật vật đưa đi ở sân bay, ở Đế quốc thế giới đêm, hắn tàn nhẫn cường cô, ở " Bán đảo biệt uyển "......

Dù sao, mỗi một nơi, đều là hồi ức vô cùng xấu.

Nghĩ về điều này, Cố Nam Nam hơi nhíu mày.

"Này! Anh đưa tôi đi đâu? Tôi chưa đồng ý với anh!"

Mặc Lệ Tước nhấp môi, đôi mắt anh tuấn giãn ra, cô không muốn, hắn một hai phải đưa cô đi.

Chiếc xe được lái đến bãi đậu xe phía dưới tập đoàn Đế Quốc.

Cố Nam Nam đẩy cửa ra.

"Em đi đâu?" Mặc lệ tước giữ chặt.

"Tất nhiên là về nhà!"

Mặc Lệ Tước nắm lấy tay cô rồi kéo cô ngồi trở lại trên ghế phụ, "Vậy cùng chồng đi làm thì sao?"

"Tất cả đều không......"

Mặc Lệ Tước mạnh mẽ kéo cô vào trong thang máy độc quyền của tổng giám đốc ở bãi đậu xe.

"Anh......"

Thang máy từ từ đi lên, Cố Nam Nam bị đông cứng ở vách tường bên trong thang máy, "Đây là thang máy độc quyền, ngoại trừ tôi ra không ai được vào, ngay cả khi tôi làm chuyện gì ở đây với em, cũng sẽ không ai biết đến."

"Anh, anh muốn làm gì?" Từ trên người hắn truyền đến hơi thở nguy hiểm làm lời nói của cô cũng trở nên lắp bắp.

"Yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn đi lên cùng tôi, tôi sẽ không động đến em."

Cố Nam Nam chửi thầm trong lòng: Quả nhiên, vẫn đang uy hiếp cô.

"Thật xa xỉ." Đến văn phòng của Mặc Lệ Tước, Cố Nam Nam nhìn một lượt từ phải sang trái, cùng một tông màu lạnh đen trắng xen nhau, cho người ta một loại cảm giác cấm dục.

"Tạm được."

Hắn không cho là đúng, đã ngồi lên ghế ở bàn làm việc, bắt đầu nghiêm túc xem tài liệu.

"Nếu nhàm chán thì bên trong có phòng, có thể đi nghỉ ngơi."

"......"

Phòng?

Nghỉ ngơi?

Hắn rốt cuộc có ý gì?

Không phải là......

Tha thứ cho cô vì đã suy nghĩ về phương diện đó.

Tên gia hỏa này, làm thế nào có thể nghĩ đến phương diện đó chứ!

"Phu nhân, vừa rồi trong đầu em đang nghĩ gì vậy?"

Ngay khi cô đang miên man suy nghĩ, Mặc Lệ Tước đã đi đến trước mặt cô, từng bước một đến gần cô.

"A?" Trên trán Cố Nam Nam đổ một tầng mồ hôi mỏng, cười gượng hai tiếng, "Ha ha, tôi có thể nghĩ̀ gì? Anh cho rằng tôi sẽ nghĩ gì chứ!"

"Cái này......" Ngón tay thon dài của hắn nắm lấy cằm cô, trêu chọc, "Chỉ có trong lòng em rõ ràng nhất, phu nhân của tôi."

Sự thay đổi đột ngột trong thái độ và cách xưng hô này làm cô cực kỳ không quen.

Bề ngoài hoà bình ở chung, phía sau mạch nước ngầm đang chảy.

"Lệ Tước, giám đốc của Tập đoàn Minh Đạt......"

Tư Bạch đẩy cửa ra bước vào, lời nói còn chưa hoàn chỉnh thì bản thân đã kinh ngạc sững sờ tại chỗ.

Lúc này Mặc Lệ Tước đang chống hai tay trên tường, trong lòng hắn còn đang giam cầm một cô gái, cô gái này chính xác là --

Nghe thấy tiếng Tư Bạch, Mặc Lệ Tước không có ý muốn buông ra, chỉ trầm giọng, "Bảo anh ta chờ."

"Nhưng mà..."

Giọng nói dễ nghe này, hình như cô đã nghe qua ở đâu đó.

Đầu óc Cố Nam Nam quanh co một hồi, rồi liếc mắt nhìn về phía cửa.

Không nhìn còn được, vừa nhìn thấy đã dọa cô nhảy dựng.

"Lệ, Lệ tiên sinh?"

Người này chẳng phải là kim chủ lúc trước của cô sao?

Sao lại, lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa, vừa rồi còn gọi Mặc Lệ Tước.

Rất nhanh cô đã kéo suy nghĩ trở lại, đẩy Mặc Lệ Tước ra rồi vọt đến trước mặt Tư Bạch.

"Hóa ra lúc ấy anh và Mặc Lệ Tước đã lang bái vi gian[1], ám độ Trần Thương[2] sao?"

[1] lang bái vi gian: cùng dựa vào nhau làm chuyện xấu.

[2]"Ám Độ Trần Thương" tạm dịch là "ngầm vượt qua con đường tới ải Trần Thương" có nghĩa sâu xa: chọn một con đường hay phương thức tấn công mà không ai ngờ tới, giương đông kích tây.

Cô rất tức giận, "Còn nghĩ rằng anh là người tốt, thật sự là tôi nhìn lầm rồi."

Cánh môi Tư Bạch khẽ nhếch, hắn cũng muốn giải oan cho mình mà, cuối cùng người vô tội nhất không phải là hắn sao?

Mặc Lệ Tước ở một bên che miệng lại cười trộm.

Thật thú vị, quá thú vị.

Tư Bạch dở khóc dở cười, đành phải cầu cứu Mặc Lệ Tước, "Lệ Tước, cậu còn không giải thích nhanh lên, vì cậu mà tôi phải chịu *bất bạch chi oan."

* Là một thành ngữ, có nghĩa là không được biện bạch hoặc rửa sạch oan khuất.

Tâm trạng Mặc Lệ Tước rất tốt, thong dong bước đến, "Phu nhân, về nguyên nhân và kết quả của vấn đề, dường như tôi đã giải thích rõ ràng với em cả rồi!"

"Cái rắm, anh nói khi nào?" Cố Nam Nam trừng mắt giận dữ.

Rốt cục tên khốn kiếp này đã tính kế cô đến bước nào rồi?

Nghĩ đến đây, cô càng thêm tức giận.

"Quên đi, tôi đi về."

"Không đợi tôi sao?"

"Không có tâm trạng!"

Sau khi Cố Nam Nam rời đi, Tư Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên --

Hắn lẳng lặng nhìn Mặc Lệ Tước, trầm giọng hỏi, "Lệ Tước, cậu nói tôi nghe, cậu kết hôn với cô Cố là vì thích cô ấy hay tất cả mọi thứ chỉ là vì Tuyết nhi!"

Editor: Củ Lạc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.