Trì Hoan thật sự quá mệt mỏi cũng quá mệt nhọc, mơ mơ màng màng cảm giác được thân ảnh của người đàn ông, cũng lười mở mắt lần nữa.
Mặc Thời Khiêm vươn tay nhéo nhéo hai má của cô, bị cô gái không kiên nhẫn đẩy ra.
Anh không nói nữa, cúi người ôm cô từ trên sô pha lên, chân dài chạy lên lầu.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ của cô gái trong lòng, mi tâm của anh càng nhíu chặt, thấp giọng nói, "Mệt thành như vậy, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi."
Đầu cô cọ cọ ở trên vai anh, "Không... Không cần, muốn đi làm."
"Không phải không cho em đi làm, làm việc cũng cần nghỉ ngơi."
Cô vẫn luôn không mở mắt, nhưng là vẫn chưa ngủ sâu, giọng nói đều có vài phần mơ hồ, "Tôi muốn cố gắng làm việc, càng cố gắng hơn trước kia."
Ánh mắt Mặc Thời Khiêm không tiếng động u ám xuống, ngay cả mặt tuấn mỹ cũng có chút âm trầm.
Hai tay ôm cô, không còn tay mở cửa, vì thế anh trực tiếp một cước đá văng cửa phòng ngủ, ôm cô đi vào, đặt cô ở trên giường hai người rất lớn.
Mặc Thời Khiêm nhíu nhíu mày, xoay người đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra xả nước vào trong bồn tắm, sau đó mới lộn trở lại phòng ngủ, kéo thân thể cô gái đến bên cạnh mình, cúi đầu nâng tay cởi quần áo của cô.
Vừa cởi bỏ hai cái nút, tay đã bị tay cô gái bắt được.
"Tôi rất mệt..."
Người đàn ông đẩy tay cô ra, thản nhiên nói, "Tắm xong ngủ tiếp."