Chỉ cần không có quấy nhiễu đến công việc và cuộc sống của anh, anh không để ý người phụ nữ khác chơi đùa cái gì.
Tống Xu cho ra giải thích không thể nghi ngờ là có thể hoàn toàn tốt đẹp trôi qua.
Cho dù là chính cô, cũng không thể xác định đến tột cùng là độ lượng của bản thân cô hẹp hòi, hay là người ta thật sự bụng dạ khó lường.
Huống chi vấn đề giữa bọn họ trong, cho tới bây giờ cũng không phải là người phụ nữ khác.
Vừa nghĩ qua, Trì Hoan đột nhiên liền ý thức được so đo những chuyện này không có ý nghĩa gì.
Mặc Thời Khiêm sao có thể bị những người phụ nữ khác câu đi, ai cũng không câu được anh, cô thậm chí có chút hy vọng hoang đường, xuất hiện một người phụ nữ có thể quấy tâm anh.
Chứng minh anh là người không phải thật sự ý chí sắt đá.
Chứng minh anh không thương cô, chẳng qua là cô không phải người anh yêu.
Ước chừng là thấy cô nửa ngày không nói lời nào, lực đạo nắm cằm cô của người đàn ông càng nặng, "Nói chuyện, hửm?"
Trì Hoan kéo môi cười cười, tiếng nói giống như thở dài, lại thấp đủ có chút mờ mịt, "Mặc Thời Khiêm... bây giờ tô cảm thấy người đàn ông như anh thật là... ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc."
Môi mỏng của Mặc Thời Khiêm nhất thời mím thành một đường thẳng tắp, sắc mặt thật không dễ coi.
Anh vẫn đều biết anh cũng không có thật tốt.
Ngoại trừ có tiền, có gương mặt phụ nữ thích, tựa hồ vốn không còn gì, ngay cả lúc trước Phong Hành cũng hay nói giỡn, phụ nữ ở cùng với anh, sẽ buồn chết.
Bởi vì anh là một hũ nút, cái lại không thú vị nhất.
Lúc trước anh cười nhạt, bởi vì cũng không thèm để ý, giờ phút này lại đột nhiên nghĩ tới, sau đó trong lòng cứng lại.