Nhưng thiếu một người, cô lăn qua lộn lại, làm sao đều không ngủ được.
Mãi cho đến mười một giờ rưỡi, Mặc Thời Khiêm vẫn chưa có trở về.
Trì Hoan không biết chính mình vì sao muốn đi tìm anh, nhưng cô vẫn là không nhịn xuống, xốc chăn lên mang dép lê vào liền ra cửa.
Có thể anh sinh khí, cô thật giống như nên là đi dỗ?
Tựa như Mặc Thời Khiêm dỗ cô.
Anh cũng không có làm sai cái gì, lại không thương cô, nhưng anh vẫn là làm như vậy.
Mặc Thời Khiêm xác thực ở phòng sách, anh không có làm việc, laptop vẫn đóng lại, di động cũng đặt ở một bên,
Anh bật đèn bàn trên bàn sách lên, đang xem sách.
Lẳng lặng, sâu thẳm, tuấn mỹ, làm người ta động lòng.
Trì Hoan ở cửa đứng trong chốc lát, vẫn là đi vào rồi.
Nghe được động tĩnh, Mặc Thời Khiêm vẫn là ngẩng đầu lên, "Nghĩ xong rồi?"
Trì Hoan mím môi, vài giây sau mới phản ứng lại anh nói là chuyện Tống Xu kia, đang chuẩn bị mở miệng, ánh mắt trong lúc vô ý liếc qua sách trong tay người đàn ông.
Cô hơi ngẩn ra.
Anh xem quyển tiểu thuyết này không có gì rất kỳ quái, có lẽ chính là tiêu khiển, nhưng ở thời điểm này, khiến cho Trì Hoan cảm giác thực vi diệu.
Mặt cô vẫn là điều chỉnh, tựa hồ có chút không tình nguyện, "Sao anh còn không quay về ngủ?"
Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm cô, "Em muốn tôi trở về ngủ?"