Trì Hoan nghĩ nghĩ, híp mắt nói, "Còn có, anh đừng nói với Tống quản lí kia anh phải về vội tới nấu cơm cho em... Ừ, anh đừng nói với cô ta chuyện giữa chúng ta, nếu cô ta muốn hỏi anh nói em bề bộn nhiều việc, còn đang giận dữ với anh, không muốn quan tâm anh... phụ nữ khác cũng giống vậy."
Mặc Thời Khiêm nhướng đuôi lông mày, tiếng nói mỉm cười, cúi đầu nặng nề nói, "Được, nghe lời em."
Anh rất ít nhắc tới việc riêng của anh với người khác, lần này cũng chỉ là vì chuyện quà tặng, cho nên mới nhắc tới với Tống Xu.
Trì Hoan vừa lòng, ôm cổ anh, ngáp một cái, "Được rồi, trở về ngủ."
"Nơi này cũng rất tốt."
Cô có chút mệt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Cái gì rất tốt?"
Cánh tay người đàn ông vòng vòng eo của cô, cúi đầu dán lỗ tai của cô, sau khi hôn trong chốc lát liền trực tiếp ngậm lấy, "Đổi địa phương."
Trì Hoan, "..."
Tay cô để trên ngực anh, "Hiện tại đã khuya, em rất mệt."
"Anh nghĩ muốn, " Anh nói đơn giản mà trắng ra, giống như thỉnh cầu lại giống như mệnh lệnh, mang theo hương vị mê hoặc, tiếng nói trầm thấp, lại khàn khàn, "Cho anh, em đã muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài, hửm?"
Nào phải một đoạn thời gian rất dài gì, chỉ vài buổi tối.
Chỉ là ngược lại xác thực chưa từng có thời gian gián đoạn dài như vậy... Khụ khụ.
Cô mím môi, "Ai biểu anh không sớm trở về ngủ một chút, anh không đọc sách, hiện tại đã làm xong ngủ rồi."
Liền bởi vì nói anh một câu ăn vào không có vị, còn dỗi lên