"Về phần hy sinh, " Anh cúi đầu cười, "Anh ở trong lòng của em, là một loại không hề có nhân tính đạo đức, hửm? Không có tư tâm, không có dục vọng, cao thượng vĩ ngạn?"
Trì Hoan nghĩ nghĩ, thành thật nói, "Không sai biệt lắm."
"Em yêu là anh như vậy?"
"Em không biết..." Dừng một chút, cô lại sửa miệng lại, "Giống như không quá thích."
Cô không biết hai chữ vốn khiến cho đáy lòng người đàn ông trào ra một cỗ tâm tư đen tối, nhưng ba chữ không quá thích, trực tiếp làm cho cảm xúc anh down xuống, khiến ngữ khí cũng cùng nhau thay đổi, "Không thích?"
Cô không thích anh?
Trì Hoan mím môi, giọng buồn bực nói, "Phần lớn thời gian anh giống như một ông chống người máy định chế, các mặt đều là hoàn mỹ, sự tình cũng xử lý tìm không ra gai nhỏ, nhưng là... giữa người và người máy là khác nhau, có đôi khi em cảm thấy chính mình đang đơn độc tự tiêu khiển tự vui."
Sở dĩ nói phần lớn thời gian, là vì ngẫu nhiên có đôi khi anh nháo tính tình, làm cho cô cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng lại chân thật.
Trong bóng đêm, Mặc Thời Khiêm híp mắt, không nói một lời.
Thật lâu sau, anh mới thản nhiên nói, "Còn có gì, hửm?"
Trì Hoan nghiêng mặt qua, vùi nửa bên mặt vào trong gối đầu, nhắm mắt lại, dùng tiếng nói hơi hơi buộc chặt thấp giọng nói, "Anh cẩn thận nghĩ rõ ràng đi... Bình tĩnh mà xem xét, anh có rất nhiều lựa chọn tốt hơn em, tuy rằng ngay từ đầu là anh chiếm đoạt em, nhưng những gì anh làm cho em đã đủ để xóa bỏ... Hơn nữa hiện tại em cũng không trách anh."
Lại qua một hồi lâu, cô mới tiếp tục thản nhiên cười, "Trên đời này mặc dù là nam nữ yêu nhau, cũng không có ai có thể cam đoan lâu dài, huống chi là chúng ta... Có lẽ về sau anh sẽ cảm thấy không đáng, sẽ hối hận..."
Chờ lời của cô hạ xuống, trong phòng ngủ lại khôi phục im lặng.
Yên tĩnh năm giây, mới vang lên giọng nói của người đàn ông, "Nói xong?"