Nhìn cô gái nhỏ một bộ dáng tự đắc không thôi, giữa mặt mày nổi lên một tầng cười ấm áp mỏng manh, cũng không thúc giục, lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cô đông chọn tây lựa.
Trì Hoan cầm hai chiếc khăn quàng cổ, hỏi anh, "Là màu đen đẹp hơn, hay là màu đỏ đẹp hơn?"
"Đều đẹp mắt."
Cô bỉu môi, "Qua loa."
Người đàn ông thản nhiên cười, "Lời nói thật cũng là qua loa?"
Anh thật là cảm thấy đều đẹp mắt, lúc lần đầu tiên gặp cô, ấn tượng chính là cô gái nhỏ xinh đẹp, tuy rằng sắc đẹp này không đủ để hấp dẫn anh, nhưng không đến mức ảnh hưởng phán đoán khách quan của anh.
Huống chi anh nhìn người phụ nữ của mình, là nhìn thế nào cũng vừa lòng, nhìn thế nào cũng đẹp mắt.
Người khác khen cô xinh đẹp, cô hơn phân nửa cười nhạt, nhiều nhất đáp lại một nụ cười nhàn nhạt, Mặc Thời Khiêm khen cô một câu, cô mặt mày cong như trăng non, "Vậy anh cảm thấy cái nào đẹp mắt hơn?"
Anh nghĩ nghĩ, cằm hơi hơi nâng lên, cúi đầu nặng nề trả lời, "Đỏ."
Màu đỏ càng thích hợp với cô, làm nổi bật da thịt như tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Trì Hoan thả khăn quàng cổ màu đen trở về, quấn quanh màu đỏ lên cổ của mình, sau khi mang tốt, lại đối diện gương sửa sang lại một phen, sau đó mới đi về phía anh, tươi cười ánh sáng ngọc, "Đi thôi."
......
Thành phố Lê là một thành phố lịch sử lâu đời.
Phong cảnh như họa, Trì Hoan từ khi đi ra khỏi sân bay, liền cảm thấy không khí đều đặc biệt tươi mát, chính là sân bay cách trung tâm thành phố rất xa, giao thông cũng không phải đặc biệt tiện lợi.
Mặc Thời Khiêm mặc một kiện áo khoác gió màu đen, thân cao như ngọc, lạnh lùng cao ngất, một tay nâng va ly bánh xe lăn 28 tấc, tay kia thì dắt cô gái.