Trì Hoan vùng vẫy giãy chết, "Thật ra áo lông của em đều rất mỏng."
Người đàn ông thản nhiên lạnh lạnh liếc cô, "Vậy em đi chỗ Tây Tây lấy một cái, con bé cao hơn em, em mặc, mẹ anh từ nhỏ đã ân cần dạy bảo con bé, con gái lúc trẻ tuổi cảm thấy mặc ít tiêu sái một chút, cũng không biết lạnh, nhưng thực tế thật không tốt cho thân thể, cho nên mỗi kiện áo lông của nó đều rất dày."
Trì Hoan, "... Em vẫn là mặc của chính em, tốn nhiều tiền mua như vậy, tuy rằng nhìn qua hơi mỏng, hẳn là cũng giữ ấm."
Cuối cùng cô thay đổi áo lông, mang khăn quàng cổ, Mặc Thời Khiêm ở trong lúc cô thay quần áo hỏi Tây Tây muốn mũ đan len.
Trì Hoan ngước mặt nhìn người đàn ông cúi đầu đội mũ cho mình, hình dáng thanh tuyển mà lưu loát, thực tuấn mỹ, nhưng không hiện chút âm nhu, cô nháy mắt, "Em đã lâu không có cảm thấy ấm như vậy." Người đàn ông cúi đầu liếc nhìn cô một cái, môi trên kéo ra vài phần ý cười, "Ấm sao?"
"Thực ấm."
Anh câu môi mỏng cười nhạt, "Vậy trở về cũng mặc như vậy, mùa đông thành phố Lan lạnh hơn nơi này, anh sẽ mua vài món áo lông cho em."
Trì Hoan, "..."
Vẫn là không có một chút tình thú.
......
Trì Hoan kéo cánh tay người đàn ông, ngọt ngào mật mật chuẩn bị đi dạo chợ đêm, kết quả vừa vượt qua cửa ra cưa, chợt nghe thấy tiếng cãi nhau, chuẩn xác mà nói, là giọng nói một người phụ nữ.
"Anh đi đi, chúng ta thật sự không thích hợp... Anh mệt, tôi cũng mệt mỏi, nhà anh chướng mắt tôi, hiện tại ba mẹ tôi cũng... Có lẽ ngay từ đầu chúng ta cùng một chỗ chính là sai lầm."
Đây là... Lương Mãn Nguyệt?
Trì Hoan bĩu môi, nhìn trăng sáng treo cao, sao cô ta cũng đã trở lại.