Trì Hoan nhìn nhìn không tới cuối phố cổ, lại nhìn người đàn ông ngồi xổm trước người cô, môi đỏ mọng giơ lên ý cười thản nhiên, mặc dù bị khăn quàng cổ màu đỏ bao trùm, cũng vẫn có thể cảm giác được.
Cô cúi người, nằm úp sấp lên.
Mặc Thời Khiêm cõng cô lên, chân dài mở bước chân, chậm rãi tiêu sái.
Hai tay Trì Hoan ôm lên cổ anh, "Anh từng cõng Lương Mãn Nguyệt chưa?"
Trong tiếng nói của anh hình như có ý cười, "Không có."
"Về sau không cho phép cõng cô ta, ngoại trừ em phụ nữ bên ngoài đều không được."
"Được."
"Ôm cũng không được... lần trước anh còn bế Quý Vũ."
"Được."
"Mặc Thời Khiêm."
"Hở?"
Giọng nói của cô hơi hơi thấp xuống, mang theo cẩn thận không dễ phát hiện, "Hôm nay... em hỏi mẹ anh chuyện trước kia của anh."
Người đàn ông thản nhiên, cảm thụ không được cảm xúc dao động gì, "Chuyện gì?"
"Chính là... Mẹ anh, cùng chuyện trước đây của anh."
"Em cảm thấy hứng thú với những chuyện này?"
"Ừm... Em muốn hiểu anh nhiều một chút."
Anh cười nhạt, "Hiểu được gì chưa?"
"Nếu em tán gẫu với anh chuyện của mẹ anh, anh sẽ sinh khí sao?"