"Ừ, lúc bà ấy còn trên đời xinh đẹp ôn nhu, anh yêu bà ấy."
Trì Hoan ghé vào trên vai người đàn ông, cả người chấn động thật mạnh, ngay cả con ngươi cũng đột nhiên mở rộng vài phần, có vài giây, cô thậm chí hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác.
Yêu.
Cô đột nhiên hiểu được, cổ bạc lạnh đùa cợt kia, là đang trào phúng cái gì.
Là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại không thể trách mẹ của chính mình, cho nên chỉ có thể giận chó đánh mèo với tình yêu của bản thân.
Cho dù thật ra anh biết, tình yêu là vô tội.
Nhưng trong lòng luôn luôn oán hận khó tiêu.
Lại hoặc là, khi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lưu lại đều là cảm thụ trực quan và kết luận, mặc dù là lý luận mâu thuẩn, nhưng lý luận mâu thuẫn này đã cắm rễ ở trái tim anh.
Khuôn mặt nhỏ mềm của cô gái dán lên khuôn mặt người đàn ông.
"Mẹ anh cố ý sinh hạ anh, có lẽ cũng không phải vì người đàn ông kia... Có lẽ cũng chỉ là vì anh mà thôi."
Anh không nói gì.
"Mặc Thời Khiêm."
"Hửm?"
Thành phố cổ ban đêm, im lặng lại náo nhiệt, duy chỉ giọng nói của cô là thấp nhuyễn lại rõ ràng, "Em cũng sẽ khiến anh yêu em."
Người đàn ông cao ngất quá mức tuấn mỹ, lại cõng bạn gái của mình, ở trong du khách lui tới, tỷ lệ quay đầu rất cao.
Trong lòng Trì Hoan cũng không có không yên hoặc là khẩn trương gì, chỉ cảm thấy thời gian bị kéo đặc biệt dài lâu.