Mặc Thời Khiêm nhìn cô xoay người lên xe, sau đó mới thuận tay đóng cửa xe, sau đó lui lại mấy bước.
Phía sau cách đó không xa, Tiêu Ngự chống má, cười nhạo hỏi, "Anh ta liền thích người phụ nữ kia như vậy?"
Phong Hành liếc nhìn Tiêu Ngự bên cạnh một cái, "Anh đi giành thử xem, sẽ biết."
Tiêu Ngự vẻ mặt ghét bỏ, "Không ngực lại không chân, cướp được lại có ích lợi gì."
"Anh cũng không nhìn xem chính mình xấu bao nhiêu."
"..."
.........
Buổi chiều Trì Hoan có công việc, sau khi tiến vào trạng thái, người khác nhìn không ra cảm xúc dị thường gì, huống chi cường độ công việc vừa lớn, cũng không có nhàn rỗi và tinh lực gì để suy nghĩ công việc.
Thời điểm chạng vạng cô nhận được điện thoại của Mặc Thời Khiêm.
"Chụp xong rồi sao?"
Trì Hoan nắm di động, bởi vì vừa rồi thể lực tiêu hao có chút thở gấp, "Vẫn chưa, xảy ra chút vấn đề nhỏ, hẳn là còn phải hai tiếng nữa."
"Chưa ăn cơm?"
Cô nở nụ cười, tiếng nói không tự giác dịu dàng xuống, "Chưa đâu, chụp xong sớm một chút tan cuộc về nhà, chờ chụp xong rồi lại đi ăn, giữa trưa ăn không ít, hiện tại em cũng không đói."
Kể từ khi bảng hành trình của cô được người đàn ông sắp xếp qua, tuy rằng cô không phải là người quá rãnh rỗi, nhưng cơ bản mỗi ngày đều có lịch trình, nhưng bình thường bắt đầu làm việc sẽ không quá sớm, kết thúc công việc cũng sẽ không quá muộn.