Tính tình trầm mặc ít lời gần hai mươi năm của Mặc Thời Khiêm, là không có khả năng đột nhiên trở nên nói nhiều lên, mấy ngày nay Trì Hoan cũng cơ bản là anh nói chuyện cô đáp lại, ít chủ động mở miệng.
Cho nên toàn bộ bữa tối, phong phú, sắc hương vị đầy đủ, lại rất an tĩnh.
Cũng may bầu không khí cũng không có quá xấu hổ, thoải mái tự tại, nồi canh bốc lên khói trắng lượn lờ, nhuộm đẫm ra một loại cảm giác năm tháng an tĩnh tốt đẹp.
Sau khi ăn xong, Trì Hoan tự giác nói, "Anh đi về trước đi, nếu quá muộn trên đường tuyết đọng sẽ càng sâu, lái xe không an toàn, lát nữa em tự thu dọn tự mình rửa là có thể."
Mặc Thời Khiêm chỉ nhìn cô một cái, cũng không để ý đến lời của cô.
Phòng bếp được anh thu dọn xong, như là chưa từng dùng quá.
Trì Hoan vốn tưởng rằng anh chuẩn bị đợi đến khuya, thậm chí là... Ở tại chỗ này qua đêm, lấy cớ trời mưa đường trơn lái xe rất nguy hiểm linh tinh.
Nhưng là sau khi ăn xong uống nửa ly trà, nghỉ ngơi một lát, anh liền đứng lên, "Ngày mai anh sẽ tới đây."
Cô gật gật đầu, "À, trên đường cẩn thận."
Mặc Thời Khiêm cầm lấy áo khoác treo trên giá áo mặc lên người, khi mặc đến một nửa đột nhiên dừng lại, nghiêng nhìn về phía cô, nhíu mày nói, "Hôm nay em không có gửi tin nhắn cho anh."
Trì Hoan sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Hả?"
Mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, nhẫn nại tính tình nhắc nhở, "Sáng hôm nay em nói, sẽ gửi tin nhắn cho anh."
Lúc này Trì Hoan mới nhớ tới lời nói buổi sáng cô từng nói qua --