Trì Hoan lại lần nữa thả di động vào lại trong túi xách, ngẩng đầu nhìn đèn phòng cấp cứu.
Một dao kia đâm ở sau lưng, nếu không phải tài xế cũng là kiêm chức vệ sĩ của Larry phu nhân, kẻ bắt cóc đâm dao kia thậm chí còn muốn đâm thêm một dao...
Bước chân vội vàng mà hỗn độn vang lên, lập tức liền vang lên giọng nói vô cùng lo lắng của cô gái trẻ tuổi, "Chú Kiều, mẹ cháu thế nào... Bà ấy bị thương như thế nào? Phát sinh chuyện gì?"
Trì Hoan nhìn về phía phương hướng âm thanh.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi cùng một cô gái tuổi tác không sai biệt lắm sóng vai xuất hiện.
Chú Kiều chính là tài xế của Larry phu nhân, là ông ta cứu bọn họ sau đó đưa Larry phu nhân đến bệnh viện.
"Lưng bị đâm một dao, nhưng hẳn là không tổn thương đến bộ phận quan trọng, đang cấp cứu, phải chờ."
"Sao mẹ cháu sẽ bị dao đâm bị thươn, chẳng lẽ thành phố Lan có kẻ thù của bà?"
Thần sắc chú Kiều thoáng có chút xấu hổ, ông nhìn về phía Trì Hoan cúi đầu ngồi, "Phu nhân là... Vì cứu vị tiểu thư này."
Hai người nhìn về phía cô.
Trì Hoan đứng lên, trên người cô mặc áo khoác màu nude, vốn mang khăn quàng cổ dùng để che mặt là màu trắng gạo, bởi vì lây dính quá nhiều máu nên bị lấy xuống.
Cô cũng không trang điểm gì, khuôn mặt bình thường xinh đẹp mà trắng trong thuần khiết ở dưới bàn tóc dài như tảo biển có vẻ đặc biệt nhợt nhạt, thậm chí có vài phần đờ đẫn.
Nhưng ánh mắt cô nhìn về phía bọn họ thực bình thản, "Thật có lỗi, " thanh tuyến khàn khàn, không cách nào hình dung cảm xúc, hoặc là nói, thật ra không có cảm xúc gì, "Bà ấy bởi vì thay tôi cản một đao, cho nên mới bị thương."
Hai người nhìn cô, nhìn thoáng qua nhau.
Người đàn ông rất cao, nhưng có chút hơi béo, sắc mặt ngược lại rất hòa ái, mặc tây trang, bộ dáng nhìn qua tính tình tốt lắm, ông vươn tay vỗ vỗ bả vai Trì Hoan, thở dài, dùng ngữ điệu an ủi nói, "Cháu đừng quá tự trách..."