Anh không biết cảm xúc lúc này của cô là vì Trì An chết, hay là vì... những lời Beth nói.
Nhưng cả người cô thoạt nhìn lại xác thực rất mệt mỏi, vì thế anh kiềm chế cảm xúc, không có lên tiếng.
Thẳng đến khi anh ôm cô lên xe, Mạc Tây Cố cũng vừa kéo mở cửa xe --
Xe bọn họ vốn đậu rất gần.
Cô gái cực kỳ im lặng đột nhiên liền lên tiếng gọi anh ta lại, "Tây Cố."
Đông tác kéo cửa xe của Mạc Tây Cố dừng một chút, xoay người nhìn về phía cô gái mảnh khảnh được người đàn ông ôm vào trong ngực có vẻ đặc biệt nhỏ xinh, hầu kết anh lăn một vòng, đè thấp giọng nói có chút khàn, "Có việc?"
Mặc Thời Khiêm nhíu chặt mày lên.
Cô gọi người đàn ông này là gì?
Tây Cố?
Trì Hoan nhìn thân hình thon dài ôn nhã của Mạc Tây Cố, mím môi hỏi, "Chân của anh thế nào?"
Mạc Tây Cố mỉm cười với cô, ôn thanh nói, "Không có việc gì."
"Lát nữa anh đi bệnh viện nhìn xem đi."
"Ừ, được."
Ánh mắt anh nhìn chăm chú cô quá sâu, Trì Hoan dời tầm mắt đối diện với anh ta, "Hôm qua cám ơn anh."
Mạc Tây Cố đạm thanh nói, "Em trở về nghỉ ngơi thật tốt."
"Được, gặp sau."
Thẳng đến cô nói xong câu đó, Mặc Thời Khiêm mới ôm cô đặt ở trên ghế lái phụ, sau đó nâng tay đóng cửa xe.