Cô vốn là muốn ở trước khi anh thay quần áo lấy dây cột tóc ra, đương nhiên, cũng bởi vì... Dù sao quan hệ của bọn họ cũng không cần kiêng dè quá mức phân biệt rõ ràng.
Cho nên Trì Hoan không có chuyện gõ cửa trước.
Nhưng mà cô chỉ kịp liếc đến người đàn ông tựa hồ đã cởi một nửa nút của kiện áo sơ mi tận cùng bên trong kia, lại ở nháy mắt cô xông tới liền cực nhanh mặc trở về.
Động tác anh rất nhanh, hoặc là nói, quá nhanh.
Như là sợ cô xem đến cái gì đó, chuẩn xác mà nói, là sợ cô nhìn đến cái gì đó trên người anh.
Thậm chí không tự giác nhíu mày lại, tuy rằng rất nhanh liền giãn ra.
Mặc Thời Khiêm thấy cô đứng ở cửa, không có ý tứ muốn vào, liền đi qua kéo cửa ra, cúi đầu ôn thanh nói với cô, "Em muốn vào lấy cái gì vậy?"
Anh nhìn tóc dài rối tung như tảo biển của cô, xoay người cầm lấy dây tóc màu đen trên bồn rửa mặt, cuối cùng hợp với đồng hồ màu vàng bên cạnh cũng lấy lên đưa cho cô.
Cô không có tiếp, nhìn động tác của anh.
Một bàn tay của anh đưa đồ cho cô, tay kia thì giống như vô tình khoát lên ngang hông, khép áo sơ mi đa muốn cởi nút áo ra.
Nhìn qua thực lơ đãng.
Nếu không phải cô vừa mới nhìn thấy anh phản xạ có điều kiện cởi áo đến một nửa lại mặc trở về, cô có thể cũng sẽ không chú ý.
Bình thường nếu cô không cẩn thận đụng tới anh thay quần áo hoặc là thân thể trần truồng, đùa giỡn cô còn không kịp, sao có thể theo bản năng liền mặc quần áo trở về. Cô nửa ngày đều không có vươn tay tiếp.