Nhưng anh xoay người, chỉ chừa một bóng dáng cho cô.
Cô đành phải liều mạng đuổi theo, nhưng anh rõ ràng chính là vẫn đi, mà cô đang cố gắng chạy, nhưng làm sao cũng không đuổi kịp bước chân của anh.
"Mặc Thời Khiêm..."
"Anh chờ em..."
Cảnh tượng lại chuyển đổi lần nữa, đi vào một nhà trọ xa lạ, âm trầm, tĩnh mịch.
Cô mở cánh cửa chỉ là tiện tay khép lại ra, ngây thơ đi vào bên trong.
Dần dần nghe được âm thanh.
Đó là...
Tiếng người đàn ông thở hổn hển đan xen tiếng ngâm rên của phụ nữ.
Âm thanh này làm cho cô khó chịu, hơn nữa chán ghét từ đáy lòng.
Cô lại đi tới trước một cánh cửa.
Cánh cửa này không có đóng lại, nửa mở ra, đứng ở cửa đối diện có thể nhìn thấy cảnh tượng trên giường lớn trong phòng kia.
Một đôi nam nữ xích lõa đang mây mưa thất thường.
Người phụ nữ trên giường như là cảm giác được tồn tại của cô, ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau đó lộ ra tuoi cười mười phần xinh đẹp mà khiêu khích, sau đó cô đột nhiên phát hiện...
Người đàn ông kia là người cô vẫn đang tìm.
"Mặc Thời Khiêm... Mặc Thời Khiêm... đừng... đừng mà..."
Đèn trong phòng ngủ đột nhiên bật lên, ánh sáng đau đớn đâm vào mắt cô gái đang ngủ mơ, cô liền tỉnh lại từ trong mộng một chút, hơn nữa kích động ngồi dậy.