Trước khi Ninh Du Nhiên đi để lại đèn đầu giường và đèn huyền quan của Trì Hoan, tiện lúc Mặc Thời Khiêm trở về nhìn rõ đường.
Đêm dài, toàn bộ thành phố đều im lặng xuống.
Đại đa số giấc ngủ của Trì Hoan đều không sâu, chỉ là động tĩnh của Mặc Thời Khiêm cũng nhẹ đến gần như không có.
Anh đứng ở bên giường, nương ánh đèn không tắt ở đầu giường nhìn mặt cô gái tựa vào trên gối đầu.
Có thể là do phát sốt, khuôn mặt vốn trắng nõn vẫn là đỏ hồng.
Ngón tay anh vừa tới gần mặt của cô, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ hô hấp của cô.
Nhíu mày, không phải đã truyền thuốc hạ sốt rồi ư?? Tay người đàn ông vẫn luôn không có đụng chạm đến da thịt của cô, chỉ có lông mi dài mềm của cô lướt qua bụng ngón tay của anh, ngứa, lại giống như mềm, mềm mại này vẫn kéo dài đến đáy lòng anh.
Lúc thu hồi tay, trong lúc vô ý dư quang khóe mắt Mặc Thời Khiêm liếc đến một đoàn thâm sắc nho nhỏ trên gối đầu kia.
Như là bị nước mắt làm ướt, còn chưa có khô.
......
Sau khi Mặc Thời Khiêm ở bên giường đứng thật lâu, lại ngồi ở sô pha phòng khách một đêm, trong lúc đó có thể nhắm mắt lại ngủ một chút.
Chỉ là trời còn chưa sáng, anh liền tỉnh lại.
Chuyện thứ nhất chính là trở lại phòng ngủ, vươn tay nhẹ nhàng tham dò cái trán của cô gái.