Vợ Yêu Quyền Lực Của Tổng Tài

Chương 29: Giày của tôi đâu



Khóc một lát cô cảm thấy mệt mỏi, ngất trên vai hắn lúc nào không hay. Mưa cũng tạnh rồi, hắn bế cô lên xe hắn, cho người lái xe cô đem về. Vũ Mặc Hàn lấy khăn bông mà vệ sĩ đưa, lau khô người cho cô, để cô nằm tư thế thoải mái nhất để dễ ngủ. Khi mọi thứ đã xong xuôi, hắn lấy điện thoại gọi cho Chí Dương.

"Cậu điều tra cho tôi thông tin người tên A Chính, bắt hắn về cho tôi"

"Vâng" Giọng nói bên kia truyền đến.

Chờ đợi bên kia trả lời, hắn tắt máy, cất điện thoại vào túi.

Hắn nhìn cô nằm gối đầu trên đùi mình, vươn tay lấy mấy cọng tóc dài vương trên mặt cô. Dáng vẻ cô ngủ thật đáng yêu, muốn cắn lên má cô một cái. Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn chỉ thoáng qua nhưng để lại vị ngọt trên môi.

"Mẹ...!" Hinh Nhi nói mớ vươn tay với với giữa không trung, khóe mắt lại ướt lệ.

Mặc Hàn nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng thì thầm vào tai.

"Có tôi ở đây, em ngủ đi"

Hinh Nhi ngay sau đó lại không còn mơ màng nữa, đã thật sự đi vào giấc ngủ sâu rồi.

Về nhà, hắn đưa Hinh Nhi lên phòng, bảo nữ hầu thay đồ giúp cô. Xong hắn đắp mền lại cho cô. Thay một bộ đồ khô rồi nằm bên cạnh ôm cô vào lòng thiếp đi.

[.........]

Sáng sớm hôm sau

Chuông điện thoại của hắn vang lên, hắn vươn tay với lấy điện thoại, áp lên tai nghe.

"Vũ tổng, Tô Gia Lâm chết rồi" Giọng nói của Chí Dương ở đầu dây bên kia vang lên.

Vũ Mặc Hàn ngạc nhiên, quay sang nhìn cô, thấy cô đang ngủ, hắn lại tiếp tục nói.

"Tôi biết rồi"

Hắn cúp máy, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi đi rửa mặt.

Vũ Mặc Hàn đang ngồi đọc báo thì Minh Huy bước vào, anh nhìn thấy hắn, thản nhiên bước lại ngồi xuống ghế.

"Hôm nay Tiêu thiếu gia rảnh rỗi có thời gian đến đây luôn à ?" hắn không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, mở miệng mỉa mai.

"tôi chẳng muốn cãi nhau với anh, tôi đến gặp Hinh Nhi" Minh Huy lơ đi lời của hắn, nhìn xung quanh tìm kiếm cô.

"Anh kiếm vợ tôi có chuyện gì ?" Hắn đặt tờ báo xuống, nghiêm giọng hỏi.

"Tô Gia Lâm đã chết, chuyện này anh biết chưa ?"

"Rồi"

"Vậy anh tính làm gì, theo tôi chắc chắn Liễu Ý Hoa sẽ không để Hinh Nhi yên"

Dù Minh Huy không đến đây, hắn cũng biết rằng Liễu Ý Hoa sẽ không để yên cho cô khi có một cơ hội tốt như vậy. Lúc trước danh tiếng của bà ta cũng lớn, ai cũng đều biết. Liễu Ý Hoa là một kỹ nữ, được Tô Gia Lâm dùng tiền mua về. Trước ông ta, bà ta đã từng có rất nhiều quan hệ không rõ ràng với những người đàn ông khác.

"Có vẻ như anh quan tâm vợ tôi quá rồi đấy" Mặc Hàn không vui ra mặt, liếc anh một cái.

Minh Huy im lặng, mãi chẳng thấy cô đâu, anh đứng lên đi về.

"Tôi đến đây tìm Hinh Nhi, nếu cô ấy không có ở đây thì thôi tôi về, khi khác gặp"

Mặc Hàn nhìn theo hướng anh đi, nói lớn "Không tiễn"

Anh vừa đi thì Hinh Nhi liền tỉnh lại, nhìn bên cạnh lại chẳng thấy hắn đâu. Nhớ lại tối hôm qua, hắn đã ở bên cô suốt đêm. Điều này làm cô cảm thấy con tim như đang rung động với hắn, mặt cô trở nên hơi ửng đỏ. Nhưng dù có như thế, cô biết cô và hắn không hợp nhau, tốt hơn hết vẫn giữ khoảng cách cho cả hai.

Hinh Nhi đi đánh răng rửa mặt, sau lại bước xuống ăn sáng. Cứ tưởng Mặc Hàn đi làm, ai ngờ hắn đang ngồi trên bàn ăn đọc báo, đồ ăn cũng chưa dọn lên. Thấy cô, hắn dẹp tờ báo sang một bên, chống tay lên cầm, tươi cười nói với cô.

"Dậy rồi à ?"

"Ừm"

Hinh Nhi kéo ghế ngồi xuống, người hầu liền bưng đồ ăn lên, buổi sáng ăn nhẹ với món trứng ốp la kèm theo xúc xích. Cô không ngần ngại ăn ngay. Người nấu toàn là đầu bếp 5 sao, đồ ăn thật sự ngon không thể chê. Thấy cô ăn ngon, hắn cũng thấy yên tâm.

"Tô Gia Lâm chết rồi"

Hinh Nhi đang ăn ngon nghe hắn nói liền khựng lại, tròn mắt. Hôm qua ông ta còn quỳ dưới chân cô cầu xin cứu giúp vậy mà hôm nay đã chết, điều quan trọng cô không thể ngờ là bà ta lại ra tay dứt khoát như vậy. Chết cũng tốt, mất đi một người gây rối, cô có thể tập trung vào bà ta.

Hắn thấy cô tập trung suy nghĩ gì đó nên lên tiếng ngắt ngang.

"Ăn xong đi theo tôi đến một nơi"

"Đi đâu ?"

"Đến đó em sẽ biết"

[..........]

Ăn xong, cô thay đồ chuẩn bị. Ngau lúc mang giày, cô bàng hoàng khi thấy trên kệ giày không có lấy một đôi giày cao gót, toàn là giày bata và sandan, không cần hỏi cô cũng biết chỉ mưu là ai.

"Vũ Mặc Hàn, anh dấu giày của tôi đi đâu rồi ?" cô hét lên.

"Vứt rồi, mang mấy đi giày tôi mua cho em đi!" Mặc Hàn đứng trước gương, vừa nói vừa vuốt lại mái tóc.

Cô nghe mà muốn đánh hắn cho bỏ ghét, mấy đọi giày đó toàn đồ đắt tiền, vậy mà hắn nói vứt là liền đem đi vứt.

Hinh Nhi bĩu môi, chọn đại một đôi giày rồi mang vào, hắn làm vậy cũng không thể trách hắn được, dù gì người có lợi vẫn là cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.