Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 206: 206: Giáng Sinh An Lành




Giáng sinh vẫn được coi như một ngày lễ chung, được tổ chức vào tối 24 và kéo sang ngày 25 tháng 12.

Trong những ngày này, cây thông Noel được trang trí ở nhiều nơi.

Trên cây, thường treo các đồ trang trí nhiều loại nhưng thường có những cặp chuông, dây giả tuyết, những chiếc ủng, các gói quà tượng trưng và đèn trang trí giống như các nước phương Tây.
Lễ Giáng sinh ở Việt Nam là một dịp sinh hoạt văn hóa cộng đồng.

Trong đêm Giáng Sinh là dịp để, những đôi " tình nhân " âu yếm tặng quà cho nhau, trẻ em háo hức chờ sự xuất hiện của ông già Noel, gia đình bè bạn cùng nhau mở tiệc vui lễ.
Một mùa Giáng Sinh nữa lại đến, gia đình sum vầy.
Mọi năm, Vương Kiên trải qua mùa Giáng Sinh ở New York, một ngày lễ rất quan trọng trong năm.

Năm nay đối với anh thật đặc biệt, có cô và quan trọng hơn là bên cạnh cả vợ con anh.
Trong phòng khách, cây thông Noel 2m được trưng bày.

Gia đình Vương Kiên và Vương Gia Minh cùng trang trí nó, đầm ấm hạnh phúc.
Đặng Thị Thu Vân bây giờ bụng cũng khá lớn, việc đi đứng cũng khá khó khăn đối với cô.
Tất cả sau khi dùng bữa tối vào chiều muộn, mùa đông rất nhanh tối, càng tối càng lạnh, sương cũng xuống nhiều hơn.

Họ ngồi ở phòng khách trò chuyện, xen lẫn với không khí ấm cúng đó là những bản nhạc của ngày lễ giáng sinh được cất lên.
" Mình cùng nhau đón Giáng Sinh, trao cho nhau những chân tình, để thêm ấm áp giữa đêm mùa đông.........!"
" Last Christmas I gave you my heart
But the very next day
You gave it away
This year to save me from tears.....!"
- “ Anh hai, năm đầu tiên anh đón Giáng Sinh ở đây.


Có lẽ sẽ không quen, không lớn như ở New York rồi.

” Vương Gia Minh nói
- “ Không sao, không quen thì từ từ quen.

Vả lại ở đây cũng rất náo nhiệt, Giáng Sinh vốn là một ngày lễ lớn của Mỹ mà.

” Vương Kiên ôm vợ, đáp lại lời Vương Gia Minh
Vương Nghiêm nằng nặc đòi đi chơi với Vương Mạc - con trai của Vương Hải.

Nên giờ em đang ở Thạch Thất chơi với anh mình.

Vương Hải đã đến đón cậu bé từ chiều.
Vương Quỳnh Trang mặc váy nhung đỏ, đi giày búp bê, làm tóc đơn giản nhưng rất đẹp.
- “ Ba mẹ, chú thím.

Cho con đi chơi chút nha, con sẽ về sớm.


- “ Đi đâu mà ăn mặc thế kia.

” Vương Kiên nhìn Vương Quỳnh Trang, hỏi
- “ Con đi với bạn ” Vương Quỳnh Trang nói dối, sự thật thì cô đi chơi với người yêu
- “ Đi chơi với bạn? Bạn hay người yêu, Nguyễn Huy Dương à.

Gọi cậu ta vào đây.

” Vương Kiên
- “ Đợi con tí, đi chơi tí mà cũng không cho.

” Vương Quỳnh Trang lí nhí nói, đi ra ngoài kéo Nguyễn Huy Dương vào trong nhà.
Nguyễn Huy Dương không hiểu gì nhưng vẫn đi theo Vương Quỳnh Trang.

Vừa nhìn thấy gia đình của cô, càng bất ngờ hơn khi giáo viên chủ nhiệm của anh lại ở đây.

- “ Cháu chào....cô chú ạ ” Nguyễn Huy Dương cúi đầu chào
- “ Đi đâu? Có quan hệ gì với con tôi? Tối rồi còn rủ nhau đi.

Tên gì? Bao nhiêu tuổi?Ở đâu? Học trường nào? ” Vương Kiên nhìn Nguyễn Huy Dương, hỏi
- “ Dạ cháu tên Nguyễn Huy Dương, sinh năm 2004 ạ.

Cháu ở Lĩnh Nam, quận Hoàng Mai.


Học trường THPT Nguyễn Trãi - Ba Đình ạ.

Cháu là người yêu của Trang, bọn cháu chỉ đến Nhà Thờ Lớn Hà Nội thôi ạ.

” Nguyễn Huy Dương
- “ Quen nhau bao lâu rồi ” Vương Kiên
- “ Dạ hơn một năm ạ ” Nguyễn Huy Dương
- “ Đi đi, trước 10h trả con gái lại cho tôi.

Biết chưa! ”
- “ Dạ cháu biết rồi ạ, nhất định sẽ đưa Trang về trước 10h.

Cháu chào cô chú, em chào cô.


- “ Ba mẹ, chú thím.

Con đi đây ”
Nguyễn Huy Dương, Vương Quỳnh Trang nắm tay nhau rời đi.

Anh đi xe máy đưa cô đến Nhà Thờ Lớn.
- “ Yêu đương hết dồi ” Vương Kiên thở dài
- “ Bọn trẻ bây giờ giỏi quá anh, đâu như anh em mình ngày xưa.

Hình như là học sinh của Vân.

” Vương Gia Minh
- “ Đúng rồi anh, hai anh em sinh đôi.

Học giỏi lắm, đang có ước mơ học Đại học Bách Khoa Hà Nội.


” Đặng Thị Thu Vân
- “ Trường Đại Học này gần nhà chị này, cách nhà chị không xa lắm đâu.

Vào trường này được là giỏi đấy, trường đào tạo ngành công nghệ thông tin lớn nhất Hà Nội.

” Trần Thanh Ngọc
- “ Yêu với chả đương, nhưng cậu thanh niên này cũng khá lễ phép đấy nhỉ.

Lĩnh Nam cũng gần đây chứ nhỉ.

” Vương Kiên
- “ Gần anh ạ nhưng mà đi học xa, thường thì sáng đi tối về anh ạ.

” Đặng Thị Thu Vân
- “ Có ý chí đấy, tốt.

” Vương Kiên
- “ Khỏi bàn cãi, con rể tương lai đây rồi.

” Vương Gia Minh cười cười
- “ Còn lâu mới cho nó lấy chồng, mà này Gia Minh.

Em biết sự thật này chưa, ba mẹ chúng ta.....!”
Vương Kiên thật sự không muốn nhắc đến nhưng mà Vương Gia Minh đã biết chuyện đó chưa? Cứ nghĩ đến lòng anh bị đau nhói, anh chỉ thương chứ không dám hận mẹ mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.